Chương 304: Từ xưa anh hùng xuất thiếu niên

Sau khi Thẩm Ly Huyền có được vị trí của mình, trận đại chiến giữa toàn thể Thanh Huyền tông và Hóa Thần của Thần Y Cốc cũng nhanh chóng bắt đầu.

Mọi người trong Thanh Huyền tông có tu vi cao thấp không đồng đều, trong số tám người thì ngoại trừ Đại sư huynh Bùi Lạc Bạch có tu vi đạt tới Hóa Thần ra, cả bốn nam đệ tử đều là Nguyên Anh, còn lại ba nữ đệ tử đều là Kim Đan.

Kim Đan trốn ở phía sau không ngừng bố trí quấy nhiễu, Hóa Thần duy nhất dẫn theo bốn Nguyên Anh xông thẳng lên trước, dốc hết sức chiến đấu một trận.

So đấu linh lực, đối chiến chiêu thức, lực lượng không ngừng va chạm, một bên được xưng là lão tiền bối đã đột phá Hóa Thần mấy trăm năm, mà một bên còn lại là nhóm người trẻ tuổi nghé con mới sinh không sợ cọp, trận chiến đấu này làm cho người xem nhiệt huyết sôi trào.

Không thể không nói, Hóa Thần thật sự rất mạnh, tùy tiện ra một chiêu cũng làm đất rung núi chuyển.

Đám người vây xem không ngừng lui về phía sau, lui về phía sau rồi lại lui tiếp, gần như đã nhường lại cả một khu sơn cốc cho bọn họ đánh nhau, cuối cùng chỉ có thể đứng ở trên đỉnh núi từ xa nhìn xem.

Núi đá sạt lở, mặt đất nứt ra, cỏ cây bị phá hủy, còn nhóm người phía dưới lại đánh đến vui sướиɠ tràn trề.

Tuy rằng thực lực của Chư Phụng Hoằng rõ ràng mạnh hơn, nhưng các đệ tử Thanh Huyền tông lại phối hợp cực kỳ ăn ý với nhau, ai tấn công chính ai phối hợp, ai lui lại kiềm chế, cả tám người liên kết chặt chẽ như một sợi dây thừng, đánh ra hiệu quả cứ như chỉ có một người đang đánh.

Thời gian từng chút từng chút trôi qua, sau khi bọn họ đánh vỡ mấy đỉnh núi nhỏ, lại san bằng một mảnh rừng thì tình hình chiến đấu nôn nóng giữa hai bên cũng dần dần nghiêng đi.

Chư Phụng Hoằng bắt đầu rơi xuống thế yếu.

Nhìn vào kỹ xảo chiến đấu của ông ta cũng thấy rõ không bằng đối diện, có thể chống đỡ lâu như vậy toàn là dựa tu vi Hóa Thần tích lũy hơn trăm năm nay.

Nhưng tu vi của ông ta cũng đã đình trệ rất nhiều năm, từ lúc được cung phụng cũng chưa từng nghiêm túc tu luyện, ngoại trừ lớn tuổi hơn và có thời gian sống rất lâu ra, các phương diện khác đều kém hơn phía đối diện.

Trái lại các đệ tử Thanh Huyền tông bên này, mỗi một người đều trẻ tuổi lại rất có năng lực, dù là kinh nghiệm chiến đấu hay chiêu thức pháp quyết đang dùng đều cao hơn một khoảng, vừa nhìn liền biết cả ngày chuyên đánh lộn gây sự, không hề an phận.

Hơn nữa cả đám bọn họ đều rất gian trá xảo quyệt, di chuyển cực kỳ linh hoạt, đặc biệt rất biết cách quấy nhiễu tâm lý đối phương, vừa thấy liền biết mỗi người đều là chuyên gia đào hố, không thiếu làm chuyện xấu.

Mọi người đều nhìn thấy vết thương trên người Chư Phụng Hoằng dần dần tăng lên, một thân áo xanh nhanh chóng biến đỏ, mồ hôi trên trán ông ta cũng bắt đầu nhỏ xuống, màu môi biến thành tái nhợt, sắc mặt trở nên khó coi, ngay cả hơi thở cũng bắt đầu không ổn định, thường xuyên thở dốc, thấy vậy âm thanh thảo luận trong đám đứng xem cũng dần dần nhiều lên.

“Đều nói từ xưa anh hùng xuất thiếu niên, bằng vào thực lực của mình đương đầu đẩy lui Hóa Thần, đám nhỏ Thanh Huyền tông này chắc chắn tiền đồ tương lai không thể đong đếm.” Nhậm Đường Liên mỉm cười cảm thán một câu.

“Nghe lời này của ngươi kìa, tuy rằng không thể nói ngươi vẫn là đứa nhỏ, nhưng nếu so sánh với vị Hóa Thần đó của Thần Y Cốc thì tuổi của ngươi cũng chỉ là số lẻ của người ta mà thôi, ra vẻ lão nhân làm gì?” Người dẫn đầu bên phía Thương Sơn 72 cung nghe vậy liền cười chế nhạo.

“Nhưng có một câu nói không sai, Thanh Huyền tông này của Liên Minh các ngươi đúng là rất khá, hậu sinh khả uý! Thanh Huyền tông bọn họ là tông môn đứng đầu của các ngươi đúng không?”

“Đương nhiên không phải, đến bây giờ ta cũng chỉ gặp được tám người này của tông môn bọn họ thôi.”

???

Mọi người không khỏi khϊếp sợ lại nghi ngờ nhìn Nhậm Đường Liên hồi lâu.

Mà trong nhóm đệ tử phía sau cũng có một người đang ồn ào không thôi, “Làm gì làm gì, Diệp Linh Lang vậy mà đã Kim Đan rồi!”

Tạ Lâm Dật một bên xem một bên nhịn không được chua lè, lần đầu tiên gặp mặt ở bí cảnh Côn Sơn, nàng vẫn là một Luyện Khí kỳ nhỏ xíu, hiện tại người ta đã biến thành Kim Đan rồi mà hắn đến nay vẫn chỉ là Kim Đan.

“Sư huynh, đừng nghĩ rằng tu vi Diệp Linh Lang tăng nhanh là bởi vì thiên phú của nàng ta tốt. Ngươi xem, các sư huynh của nàng ta có người nào không tăng tu vi đâu?”

Tạ Lâm Dật sửng sốt, nghe ra hình như cũng có chút đạo lý, “Vậy bởi vì cái gì?”

“Nhất định là bởi vì Thanh Huyền tông tốt! Cho nên, tu vi chúng ta không tăng lên thì cũng không cần hoài nghi hay trách móc bản thân nặng nề, có lẽ không phải chúng ta không được mà là Thất Tinh Tông không được đó.”

Tạ Lâm Dật trừng lớn hai mắt, nhịn không được giơ ngón tay cái lên cho sư đệ nhà mình.

Ngươi rất biết tự mình an ủi đó, nhưng mà không biết ngươi có dám nói mấy câu này trước mặt chưởng môn lão nhân gia hay không.

Ở một chỗ cách đó không xa, nhìn thấy Chư Phụng Hoằng liên tiếp bại lui làm cho Cung Bội Lan tức giận muốn chết.

“Tại sao lại như vậy? Nói như thế nào thì lão tổ cũng đã Hóa Thần vài trăm năm rồi, vậy mà đánh không lại đám tiểu tử kia? Ông ấy rốt cuộc có đánh nghiêm túc hay không!”

“Trước khi nói lời này sao bà không nghĩ lại chính mình đi? Nếu ngay từ đầu bà có thể giải quyết Diệp Linh Lang thì làm sao xảy ra nhiều chuyện như vậy? Nói thế nào thì bà cũng là Nguyên Anh, sao lại đánh không thắng một tiểu nha đầu Kim Đan hả?” Chiêm Vu Hoài cũng tức giận hỏi lại.

Cung Bội Lan bị chọc đến chỗ đau, tức khắc cả khuôn mặt đều nhăn nhó, vẻ mặt vô cùng dữ tợn.

“Ông dám chỉ trích ta? Ông có tư cách gì chỉ trích ta hả? Nếu lúc trước không phải vì cứu ông thì sao ta lại chết được? Nếu ta không chết thì cần gì phải làm ra nhiều chuyện như vậy để sống tạm hả? Ông có biết mỗi ngày ta đều sống trong đau khổ hay không? Đều tại ông, tất cả đều tại ông!”

Sắc mặt Chiêm Vu Hoài lúc này cũng trở nên rất khó coi, ông ta không tiếp tục dỗi Cung Bội Lan nữa mà chỉ xoay đầu đi không nói lời nào.

“Làm gì? Nhắc tới chuyện này ông liền không lên tiếng nữa? Chiêm Vu Hoài, ông làm cốc chủ nhiều năm như vậy, được ngồi ở trên cao tác oai tác phúc lâu như vậy, là ai cho ông vinh quang hôm nay, chắc ông sẽ không quên đi? Thế nào? Hiện tại bắt đầu ghét bỏ ta rồi? Ông đúng là không phải người mà!”

Cung Bội Lan vừa nói, một bên dùng ngón tay chọc chọc lên đầu Chiêm Vu Hoài.

Chiêm Vu Hoài lui về phía sau vài bước, nhịn rồi lại nhịn, sau đó vẫn là đang nhịn.

“Ta nói cho ông biết, nếu hôm nay lão tổ bị đánh bại, ta giữ không nổi thì tất cả của ông cũng phải xong đời!”

Chiêm Vu Hoài giờ này khắc này rốt cuộc không thể nhịn được nữa, quay đầu rống to với Cung Bội Lan.

“Vậy cứ xong đời đi! Cùng lắm thì chính là chết! Dù sao mười mấy năm trước ta cũng nên chết rồi, nếu bà không cứu ta thì ta cũng không cần nhẫn nhịn nhiều năm như vậy, dung túng bà làm nhiều chuyện phát rồ như vậy!”

“Ông rốt cuộc cũng nói ra lời trong lòng, nhiều năm như vậy ông vẫn luôn oán trách ta! Ông thậm chí ước gì ta chết đi đúng không? Chỉ cần ta chết thì ông cũng không cần cùng một quái vật sinh hoạt ở bên nhau mỗi ngày, có phải hay không?”

Cung Bội Lan hít sâu một hơi, hai hàng nước mắt lập tức lăn xuống, bà đỏ mắt cắn môi.

“Chiêm Vu Hoài, tất cả thề non hẹn biển năm đó, tất cả nhu tình mật ý khi xưa, vào khoảnh khắc ta chết đi cũng đã biến mất hết rồi có phải hay không?”

Cung Bội Lan bỗng nhiên nhào lên nắm lấy vạt áo trước ngực Chiêm Vu Hoài, giống như phát điên mà lắc mạnh.

“Ông có dám thẳng thắn trả lời giống như một nam nhân hay không, có phải hay không?!”

Cả đám người của Thần Y Cốc đứng bên cạnh thấy vậy đều bị dọa sợ, Bích La cũng lập tức chạy đến khuyên can.

“Phu nhân bớt giận bớt giận! Bây giờ không phải lúc để cáu kỉnh đâu.”

“Không phải lúc để cáu kỉnh, vậy là khi nào? Chờ sau khi chết đúng không?”

Cung Bội Lan chỉ về phía Chư Phụng Hoằng.

“Ngươi không thấy sao? Lão tổ đánh không lại một đám tiểu tử kia kìa, tuổi thọ của ông ta cũng sắp hết, ngoại trừ một thân tu vi Hóa Thần thì cũng là hai bàn tay trắng! Mấy năm nay, ông ta chỉ biết hưởng thụ để Thần Y Cốc làm trâu làm ngựa hầu hạ, bản thân căn bản không có tu luyện, ông ta đã giữ không nổi Thần Y Cốc rồi! Đã sớm là một phế vật rồi!”

Nói xong, cặp mắt đỏ ngầu của bà ta lập tức chuyển về phía Diệp Linh Lang đang chiến đấu bên dưới, bộ mặt dần dần dữ tợn.

MD: Xin lỗi mọi người vì đã vắng mặt hơi lâu.

Chúc các bạn đọc năm mới tràn đầy vui vẻ, mọi điều như ý.