Chương 302: Hai sư huynh muội lần nữa nắm tay diệt kẻ thù!

"Uổng cho cha ta có tấm lòng của người hành y lại không biết được lòng người hiểm ác. Mười năm trước, ông ấy phát hiện bí mật động trời trong Phù Đồ tháp, vì muốn ngăn chặn Đan Tâm Đường tiếp tục tạo nghiệt nên đã trộm lấy Phù Đồ tháp, muốn giao cho Thần Y Cốc xử lý."

"Nhưng mà, ông ấy còn chưa kịp giao nộp đã bị Đan Tâm Đường phát hiện dẫn người gϊếŧ sạch cả nhà, trước khi chết còn không quên giao Phù Đồ tháp cho ta, căn dặn ta nhất định phải giao tận tay cho Thần Y Cốc, xử lý Đan Tam Đường."

"Chỉ là cha ta trăm trệu lần không nghĩ tới, Thần Y Cốc mà ông toàn tâm toàn ý tin tưởng đã sớm có lòng hại người. Năm đó Bạch Vũ Lăng bị diệt môn, Thần Y Cốc không phân đen trắng cứ vậy định tội cho ông ấy, tuyên phán ông ấy tu luyện tẩu hoả nhập ma phát điên gϊếŧ hết mọi người, còn xoá tên khỏi Thần Y Cốc."

Nghe được những lời này, tất cả mọi người ở đây đều kinh sợ không thôi.

Sự việc năm đó gây ra chấn động rất lớn, hầu như mọi người đều đã nghe qua, nhưng Thần Y Cốc khi đó xử lý cực kỳ nhanh chóng, sự việc chưa kịp lên men đã bị đè xuống cho nên cũng không có quá nhiều người chú ý, không nghĩ tới sau lưng còn có oan khuất lớn như vậy.

"Ngươi câm miệng!"

"Ông không muốn nghe sao? Nhưng ta càng muốn nói. Có muốn biết bí mật trong Phù Đồ tháp mà năm đó cha ta mạo hiểm tính mạng muốn vạch trần không? Mọi người hãy mở to hai mắt nhìn cho rõ!"

Bùi Lạc Bạch nói xong liền lấy Phù Đồ tháp ra, đồng thời thả hết số thân thể trong tầng cao nhất ra ngoài.

Nhìn thấy một loại thực vật kỳ dị, cùng với từng thân thể người sống sờ sờ rồi lại chết lặng nặng nề kia, tất cả mọi người đều đã bị doạ sợ đến không nói nên lời.

"Từ mười năm trước bọn họ đã bắt đầu nuôi dưỡng số thân thể người sống này rồi, chính là để đổi cho những người vừa chết hoặc sắp chết, để đổi lấy cái mà bọn họ gọi là thuật cải tử hồi sinh."

Chuyện này quả thật khiến cho mọi người hít ngược một hơi khí lạnh.

"Cha ta khi đó chỉ cho rằng đây là do Đan Tâm Đường lén lút mưu đồ riêng, nhưng lại quên mất đây chính là bảo bối mà Thần Y Cốc giao cho Đan Tâm Đường! Bên trong Thần Y Cốc sao có thể không có ai hay biết được? Ta nói đúng không? Cốc chủ phu nhân?"

Lúc này, tất cả mọi người đều đồng loạt quay sang, nhìn Cung Bội Lan vừa yếu đuối lại chật vật bên kia.

"Ta không hiểu ngươi đang nói gì?"

"Bà nghe không hiểu cũng không sao, để ta giải thích một chút cho bà." Đúng lúc này, Diệp Linh Lang từ trong đám người bước ra đến bên cạnh Bùi Lạc Bạch, sau khi đứng yên còn làm thuật thanh khiết trên mặt, lộ ra gương mặt vốn có.

Cung Bội Lan vừa nhìn thấy Diệp Linh Lang liền đau đầu, lúc nhìn thấy nàng lộ ra gương mặt thật càng thêm đau đầu.

“Ngươi…”

“Xin giới thiệu một chút, Thanh Huyền tông, Diệp Linh Lang.”

“Là ngươi!!”

Cung Bội Lan kích động trừng lớn hai mắt, đây chính là người đã mang Bùi Lạc Bạch chạy khỏi Thạch Trạch Cốc, cứu hắn một mạng!

Nếu sớm biết đứa nhỏ đáng chết này chính là Diệp Linh Lang, bà nhất định sẽ không chút nương tay gϊếŧ chết ngay từ lần đầu nhìn thấy, tuyệt đối sẽ không để tiểu nha đầu này náo loạn nhiều chuyện như vậy!

“Là ta nha.” Diệp Linh Lang khẽ cười một tiếng: “Ta cho bà xem một thứ rất thú vị, đây chính là phát minh mới của ta, lần đầu tiên sử dụng cho bà rồi, bà siêu vinh hạnh đó.”

Nói xong, Diệp Linh Lang sờ vào nhẫn lấy ra một cái vỏ ốc rồi giơ lên giữa không trung, sau đó gõ gõ ngoài vỏ ốc một chút.

Rất nhanh, từ trong vỏ ốc bắt đầu phát ra cuộc trò chuyện giữa Cung Bội Lan và Trần Thất Nguyên.

Hai người ở trong mật thất một hỏi một đáp, từng câu từng chữ không thiếu chút nào, rành mạch rơi vào trong tai mọi người.

Nghe thấy mấy lời này, mọi người ngoại trừ khϊếp sợ cũng chỉ biết khϊếp sợ mà thôi, sao lại có người làm ra được chuyện điên rồ đến vậy?

Sắc mặt Cung Bội Lan cũng trắng bệch không thôi, toàn thân đều đổ mồ hôi lạnh.

“Ngươi gài bẫy ta! Ngay từ đầu ngươi đã tính kế hết thảy! Đồ tiểu nha đầu tâm tư âm hiểm lại đáng chết!”

“Sao có thể nói như vậy được? Rõ ràng là bà tính kế ta trước mà, vì muốn cướp lấy thân thể của ta nên mới ta lừa đi vào mật thất của bà. Ta không thông minh bằng bà cho nên đã mắc mưu đó.”

!!!

Đê tiện! Sao có thể nói ra mấy lời không biết xấu hổ như vậy hả?

Cung Bội Lan quả thật bị chọc tức đến khó thở.

“Đủ rồi!”

Chư Phụng Hoằng tức giận quát lớn một tiếng.

“Đủ rồi?” Bên phe nàng còn có hai Hóa Thần đây, đối mặt với một Hóa Thần như ông ta, Diệp Linh Lang không hoảng hốt chút nào, nàng thậm chí cười lạnh một tiếng.

“Không đủ! Ông không phải rất thích hủy diệt chứng cứ sao? Sao không đợi ta bày ra hết từng cọc từng chuyện một lượt, làm sao ông biết được còn có bao nhiêu chứng cứ cần phải hủy diệt nữa? Huỷ hoại những quái vật đó có ích lợi gì? Chứng cứ, ta có rất nhiều! Nhìn cho rõ ràng!”

Diệp Linh Lang từ nhẫn lấy ra một bộ thân thể đã bị làm thành con rối.

“Loại con rối này, Cung Bội Lan tổng cộng làm hơn 300 con, ông hủy đi chỉ có hơn hai trăm thôi, còn có gần vài chục con nữa đó. Chỗ ta có, bên trong mật thất cũng có, ông có cần vất vả đi một chuyến hủy hết không?”

Nói xong, Diệp Linh Lang lại từ nhẫn lấy ra một cái bình lớn, bên trong bình đang chứa một cơ thể người, mà thân thể kia thậm chí còn hơi động đậy một chút.

Nhìn thấy chiếc bình này, mọi người ở đây đều bị chấn động rất lớn, người này còn chưa hoàn toàn chết đi nữa, nàng ta còn hơi động đậy đó!

Trời ạ! Thần Y Cốc sao có thể làm ra loại chuyện này được! Khiến người ta quá khó tiếp nhận rồi!

“Ở trong bình này chính là thân thể mà Cung Bội Lan nuôi dưỡng để dành đổi mới cho chính bà ta, chỗ ta có, trong mật thất còn có hơn một trăm bình, nếu ông muốn hủy thì phải cẩn thận hủy cho sạch sẽ.”

Nói xong, Diệp Linh Lang lại từ nhẫn lấy ra một người giấy nhỏ.

Người giấy nhỏ nằm trong lòng bàn tay nàng, hơi hơi rung động, vừa thấy liền biết không hề tầm thường.

Mọi ngươi lại một lần nữa được mở mang tầm mắt, họ từng nghe nói đến thuật con rối nhưng đây vẫn là đầu nhìn thấy! Thuật pháp không chính thống này đã có rất ít người học.

“Đây là người giấy do Cung Bội Lan cắt ra để điều khiển con rối, tuy rằng ta không biết thao tác nó, nhưng mọi người chắc cũng nhìn ra trên người nó có liên hệ nào đó với các thân thể kia. Người giấy này chỗ ta có, trong mật thất cũng có, chỉ cần có người chịu đi lục soát thì chắc chắn sẽ phát hiện. Chư tiền bối, lát nữa ông nhớ tìm cho cẩn thận đừng hủy sót đó.”

Mấy lời của Diệp Linh Lang thật sự khiến Chư Phụng Hoằng giận dữ không thôi.

“Làm càn! Một hậu bối nho nhỏ như ngươi lại dám ở trước mặt ta nói ẩu nói tả!”

Bùi Lạc Bạch lập tức bước lên chắn trước mặt Diệp Linh Lang, đề phòng ông ta không để ý mặt mũi mà bất ngờ động thủ.

“Ta nói ẩu nói tả hay là ông vốn không phân biệt trắng đen, thị phi không rõ?”

Diệp Linh Lang vừa dứt lời Bùi Lạc Bạch liền lên tiếng.

“Đúng vậy, tiền bối vừa mới nói chuyện của Thần Y Cốc sẽ do Thần Y Cốc tự mình giải quyết, nhưng rốt cuộc ông sẽ giải quyết như thế nào? Ông thật sự có thể công bằng công chính bảo vệ Thần Y Cốc sao? Ông thật sự không làm thất vọng những người năm đó đã giao phó Thần Y Cốc cho ông sao?”

“Làm càn! Ngươi tính là thứ gì mà dám chỉ trích ta?” Chư Phụng Hoằng tức giận đến run lên.

“Tại sao ta không thể chỉ trích ông chứ? Thần Y Cốc đã xoá tên cha ta vậy ta cũng không còn là người của Thần Y Cốc, một người ngoài như ta còn cần phải kính trọng một người không phân biệt trắng đen, bảo thủ, chỉ biết bao che kẻ ác như ông sao?”

Lời này của Bùi Lạc Bạch vừa ra, những người khác đều không khỏi cảm thán nhìn hắn.

Nói rất đúng! Nên cứng rắn với ông ta như vậy mới đúng!

Ỷ vào bản thân là Hóa Thần, có trách nhiệm bảo vệ hộ Thần Y Cốc lại không phân trắng đen, chỉ muốn che giấu tội ác!

Hai sư huynh muội này, hôm nay thật là khiến người vui sướиɠ!

“Ngươi…”

“Hôm nay ông hủy diệt những quái vật đó không cho người ngoài nhúng tay can thiệp, cùng với việc năm đó ông dung túng vợ chồng Chiêm Vu Hoài oan uổng cha ta một sự nhịn chín sự lành có cái gì khác nhau hả? Ông cho rằng đây là đang bảo vệ danh tiếng của Thần Y Cốc, tất cả mọi chuyện nên là chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ coi như không có, khiến mức độ ảnh hưởng giảm xuống thấp nhất.”

Nhiều năm như vậy, Bùi Lạc Bạch rốt cuộc có thể nói ra hết những lời này, trong lòng hắn lúc này quả thật vô cùng sảng khoái.

“Nhưng kết quả đâu? Ông bao che đều là thứ gì?”

Bùi Lạc Bạch vừa dứt câu Diệp Linh Lang đã lập tức tiếp lời.

“Thứ ông bao che đều chẳng phải tốt lành gì! Có thể thấy được uổng công ông có một thân tu vi, lại không có năng lực phân rõ thị phi! Quả thật vô cùng buồn cười!”