Chương 300: Nó chính là mạnh nhất thiên hạ, không người nào cản nổi

Lúc này, Diệp Linh Lang khẽ cười một tiếng, chọc chọc người giấy nhỏ trên vai mình.

“Làm việc đi, đợi xong việc sẽ khen thưởng cho ngươi.”

Người giấy nhỏ vừa đi theo Béo Đầu thao tác một trận, nó cảm giác bản thân đã gϊếŧ đến điên rồi, nó chính là mạnh nhất thiên hạ, không ai có thể cản được, nó không sợ gì cả!

Vì thế, nó giơ hai tay nhỏ xíu của mình lên, ê a một tiếng, thao túng đám con rối đằng kia.

Đang lúc Chiêm Vu Hoài lạnh mặt đuổi khách thì đột nhiên, nhóm con rối đang rút lui có trật tự phía sau Cung Bội Lan bỗng nhiên giống như nổi điên đấu đá lung tung, khiến cho xung quanh thành một mảng rối loạn.

Cung Bội Lan lập tức hoảng loạn, ngay cả Chiêm Vu Hoài cũng không lạnh mặt được nữa, thật vất vả ổn định tình thế, bây giờ đang làm gì vậy?

Chiêm Vu Hoài quay đầu lại trách cứ nhìn Cung Bội Lan, Cung Bội Lan lập tức nổi giận trừng mắt nhìn lại.

Bà khống chế đám con rối này không tốt là lỗi của bà sao? Đối diện có một người giấy không biết từ chỗ nào tới, thuật con rối còn muốn lợi hại hơn bà kìa!

Nếu bà có thể khống chế ổn định thì còn cần hắn tới cứu chắc? Ở trước mặt người khác làm cốc chủ uy phong quen rồi sao, đến chỗ bà cũng không quên bày sắc mặt?

Bị Cung Bội Lan trừng một cái, Chiêm Vu Hoài lập tức thu hồi ánh mắt, vẻ mặt tràn đầy bất đắc dĩ.

Lúc này, những con rối nổi điên kia đang cố phá vòng vây của trăm hộ vệ Thần Y Cốc, muốn vọt ra ngoài.

“Mau ngăn bọn chúng lại! Không được để bọn chúng lao ra!”

Cung Bội Lan lúc này cũng nhanh chóng sử dụng thuật con rối khống chế đám con rối, trước mặt nhiều người như vậy bà không dám thổi còi điều khiển, một khi thổi cũng giống như không đánh đã khai, chứng minh nhóm này đã không phải là người.

Diệp Linh Lang nhìn thấy đối diện binh hoang mã loạn liền mỉm cười hài lòng, nhanh chóng bước lên trước.

“Ai da, sắp cản không được rồi mọi người mau đến giúp đỡ đi!”

Nàng nói xong liền cầm kiếm xông lên, phá một lối nhỏ trong vòng vây của hộ vệ để những con rối bên trong chạy ra.

Được Béo Đầu xui khiến, người giấy nhỏ cũng thôi khống chế các con rối khác, mà chỉ tập trung khống chế những con chui ra từ lỗ hỏng do Diệp Linh Lang đã phá.

Mấy con rối đó giống như phát điên nhào về đám người bên ngoài Thần Y Cốc, những người khác thấy thế vừa khẩn trương lại hưng phấn, bọn họ nhanh chóng cầm vũ khí ngăn cản, không bao lâu đã thu phục được những con rối kia.

Có chứng cứ, Nhậm Đường Liên lại lần nữa tìm được câu chuyện.

“Cốc chủ, đây là người bệnh mà ngươi nói à? Bọn họ giống như mất khống chế rồi đó?”

Mà lúc này, những khác người cũng không bình tĩnh được nữa.

“Chỗ nào là người bệnh chứ? Thân thể khô khốc gầy trơ xương như que củi, hoàn toàn đã không có hô hấp, cái này… Đã không còn là người sống nữa! Các ngươi không phải hành y tế thế, y giả nhân tâm sao? Các ngươi sao có thể lén lút nuôi dưỡng quái vật được? Các ngươi nuôi dưỡng mấy thứ này để làm gì hả?”

“Ngày đó, khi nhìn thấy quỷ hồn chui ra từ trong Phù Đồ tháp ta vẫn chỉ giữa thái độ nghi ngờ thôi, hiện tại mới biết, rõ ràng là bên trong Thần Y Cốc có quỷ, đường ngang ngõ tắt mà!”

“Thứ này có lực công kích rất mạnh! Không sợ bị thương cũng không biết đau biết mệt, chỉ biết ngốc nghếch công kích, lực sát thương cũng không hề thấp! Thần Y Cốc nuôi dưỡng một đám đông như vậy, tương lai là muốn dựa vào chúng nó tung hoành toàn bộ Tu Tiên giới sao?”

“Thứ này giống như dùng người sống chế thành quái vật đó! Các ngươi rốt cuộc đã gϊếŧ chết bao nhiêu người vô tội rồi hả? Sau lưng Thần Y Cốc vậy mà lại làm nhiều chuyện dơ bẩn như vậy! Việc này cần thiết phải cho mọi người một công đạo!”

“Đúng! Cần thiết phải cho một công đạo! Cần thiết công đạo! Công đạo!”

Thấy tình huống càng ngày càng loạn, Chiêm Vu Hoài cũng khống chế không được nữa, ông ta cùng Cung Bội Lan đều gấp đến độ trán đầy mồ hôi, sắc mặt xanh mét.

Đúng lúc này, một âm thanh mang theo mười phần lực uy hϊếp bỗng từ sâu trong sơn cốc truyền đến.

“Các vị đường xa đến đây đều là khách, Thần Y Cốc tự nhiên là hoan nghênh. Nhưng nếu các vị không muốn làm khách nữa thì Thần Y Cốc cũng không cần dùng lễ tiếp đãi!”

Câu này vừa dứt thì một bóng người với mái tóc trắng xoá chợt xuất hiện trước mặt mọi người, trong tay ông ta đang chống một cây gậy, dù có vẻ đã lớn tuổi nhưng đôi mắt vẫn sáng quắc áp lực.

“Hóa Thần! Là vị Hóa Thần bảo vệ Thần Y Cốc! Nghe nói ông ta đã ở Thần Y Cốc mấy trăm năm! Không nghĩ tới hôm nay lại có thể nhìn thấy trực tiếp!”

“Xong rồi, ông ta cũng ra rồi, chẳng lẽ là muốn bao che cho cốc và cùng cốc chủ phu nhân sao? Ông ta rốt cuộc có biết đây là đang hại Thần Y Cốc hay không?”

Không biết là ai nói lời này, vị lão già kia lập tức dùng sức gõ cây gậy trong tay một cái, toàn bộ mặt đất nhanh chóng nứt ra một khe hở rất lớn, giống như một vách ngăn, vừa lúc ngăn cách người của Thần Y Cốc và nhóm người ngoài.

“Ta làm việc còn cần đám tiểu bối như các ngươi dạy cho hay sao? Không biết trời cao đất dày là gì! Nếu còn có ai dám nói một câu, ta nhất định sẽ không buông tha!”

Lúc này, Nhậm Đường Liên bước ra trước chấp tay hành lễ một chút.

“Tiền bối.”

“Nha? Ngươi chính Hóa Thần của Liên Minh tông môn sao? Tuổi còn trẻ, đúng là thiên phú không tồi, nhưng cái này không đồng nghĩa với việc ngươi có thể ở Thần Y Cốc của ta gây náo loạn!”

“Chúng ta cũng không phải là cố ý gây náo loạn, ta chỉ là muốn Thần Y Cốc đứng ra giải thích rõ ràng. Thần Y Cốc gϊếŧ hại người sống, lại dùng thân thể họ chế thành quái vật tàn nhẫn như thế, hơn nữa còn nuôi dưỡng một đám với số lượng không nhỏ, đây rốt cuộc là có ý đồ gì? Bất luận thế nào thì cũng không phải là chuyện một người học y nên làm!”

Nếu nói ban đầu Nhậm Đường Liên là vì cứu Diệp Linh Lang cùng Bùi Lạc Bạch nên mới đến đây, nhưng hiện tại đã xảy ra chuyện như vậy, hắn chỉ cảm thấy Thần Y Cốc quả thật quá điên rồi rồi, hành vi của bọn họ cần thiết được công khai rồi trừng phạt thật nghiêm khắc!

Nếu không sau này còn ai dám tin tưởng đến Thần Y Cốc trị bệnh nữa? Ai dám bảo đảm mình sẽ không trở thành quái vật tiếp theo bị chế tác, bị nuôi dưỡng?

Đây không chỉ là ý tưởng của Nhậm Đường Liên mà cũng là ý tưởng của rất nhiều thế lực khác ở đây, cái này cũng không phải là việc nhỏ.

Không chừng trong số quái vật này cũng có đồng môn trước kia của bọn họ.

Tuy rằng nói đã tu tiên thì chuyện chết đi cũng rất bình thường, nhưng cũng không thể bị người khác gϊếŧ hại lợi dụng như vậy được!

“Nuôi dưỡng quái vật?” Lão già kia chỉ lắc lắc đầu: “Ta không biết ngươi đang nói cái gì, nơi nào có quái vật? Lại có ai đang nuôi dưỡng chứ?”

Ông ta vừa nói xong liền đưa bàn tay lên không, nắm lại một chút.

Trong nháy mắt, tất cả con rối đều hóa thành bột phấn bay loạn trong không khí, theo cơn gió biến thành hư ảo.

Một màn này quả thật làm chấn kinh mọi người ở đây.

Ông ta vậy là muốn bao che, muốn mạnh mẽ bao che! Vì bao che thậm chí không tiếc hủy diệt hết thảy chứng cứ!

Hành động này không ai dự đoán được, cũng không có người kịp ngăn cản, bọn họ chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn.

“Tiền bối! Ông…”

“Chuyện của Thần Y Cốc chúng ta không tới phiên các ngươi làm chủ. Hiện tại những quái vật mà các ngươi nói căn bản không tồn tại, nếu ai muốn mạnh mẽ gây hấn vậy lão phu sẽ tiếp tới cùng!”

Ông ta bao che mù quáng cho Thần Y Cốc như vậy, là chuyện mà tất cả mọi người đều không đoán được.

Chuyện đến lúc này lại lâm vào cục diện bế tắc, chứng cứ đã bị tiêu hủy, mặc dù mọi người đều tận mắt nhìn thấy nhưng lại có thể làm sao? Có ông ta đây, cũng không ai dám động thủ với Thần Y Cốc.

Mặc dù là Nhậm Đường Liên, giờ phút này cũng phải cân nhắc cẩn thận.

Cứng đối cứng không phải là lựa chọn tốt nhất đối với bọn họ, bới vì thế lực ở nơi này rất phức tạp, một khi lưỡng bại câu thương sẽ tạo cơ hội cho kẻ khác đυ.c nước béo cò.

Cái khác không nói, chỉ riêng Hắc Sơn Minh chưa bao giờ dễ chọc cũng đang ở bên cạnh nhìn chằm chằm rồi.

“Nghe lão phu khuyên một câu, đều rời khỏi nơi này đi, chuyện bên trong Thần Y Cốc lão phu sẽ tự giải quyết, người ngoài không thể nhúng tay.”

Ông ta đã nói đến vậy, những người khác cũng bắt đầu sinh ra ý tưởng lùi lại, rốt cuộc đối nghịch với một Hóa Thần đã vài trăm năm thật sự là đang tìm đường chết.

Ngay khi mọi người đều lâm vào trầm mặc, thì bỗng có một tiếng cười trào phúng từ trong đám người vang lên, đặc biệt rõ ràng.

Trào phúng một Hóa Thần? Ai to gan như vậy?

Khi mọi người quay đầu nhìn lại, người nọ cũng vừa lúc giơ tay xé xuống lớp ngụy trang trên mặt, tức khắc, tất cả mọi người đều hít ngược một hơi khí lạnh!

Là hắn! Bùi Lạc Bạch!