Chương 298: Đánh lộn nha! Sợ bọn họ chắc!

Diệp Linh Lang thấy bọn họ thật sự chạy tới đưa đầu người thì chậm rãi đứng dậy, lấy vũ khí từ trong nhẫn ra, đang chuẩn bị xé bỏ cấm chế lộ ra tu vi thật, làm chuyện lớn một trận.

Bùi Lạc Bạch ở bên cạnh cũng đã chuẩn bị tốt, chỉ chờ bọn họ chạy đến trước mặt liền gϊếŧ hết một lượt.

Mà Trần Thất Nguyên thì đứng sau lưng hai người, đầy mặt chờ mong xem kịch vui.

Ngay lúc hai bên sắp sửa chạm nhau thì Cung Bội Lan bỗng nhiên ngừng lại hét toáng lên.

“Dừng lại! Lui lại!”

Bà vừa hô to một tiếng, mười Nguyên Anh kia cũng thật sự ngừng lại, sau đó nhanh chóng lui trở về kéo ra khoảng cách.

Ngay cả Bích La, người vẫn luôn chủ trương muốn gϊếŧ người diệt khẩu giờ phút này cũng lộ ra vẻ hoảng loạn.

Cung Bội Lan cắn chặt răng, vô cùng táo bạo rống giận, “Ta đã nói mà? Đứa nhỏ chết tiệt đó vô cùng gian trá! Nếu đã dám ở chỗ này chờ chúng ta thì nhất định đã có bảo đảm! Toàn thể lập tức lui về sau! Lui về phía sau!”

Một màn này làm ba người Diệp Linh Lang xem đến trợn mắt há hốc mồm.

???

Không phải đã nói chờ bọn họ vọt tới trước mặt mới bỏ cấm chế lộ ra tu vi sao?

Đây còn chưa tới gần mà, ai lại gấp như vậy?

Diệp Linh Lang cùng Bùi Lạc Bạch bản năng nhìn nhau một cái, hử, vẫn là tiểu Trúc Cơ mà.

Vậy là vì cái gì?

Ngay lúc bọn họ còn đang khó hiểu thì bỗng nhiên nghe được đằng sau truyền đến động tĩnh, ba người cùng quay đầu lại nhìn.

“Đại sư huynh!”

“Tiểu sư muội!”

Diệp Linh Lang cùng Bùi Lạc Bạch nhìn thấy nhóm người chạy đến liền ngây ra.

Bọn họ đều tới rồi?

Từ Nhị sư huynh đến Thất sư huynh, từ Nhị sư tỷ đến Ngũ sư tỷ, ngoại trừ Tam sư huynh cùng Tứ sư huynh vẫn luôn không biết tung tích, cùng với Đại sư tỷ vẫn luôn bế quan ra, gần như tất cả đồng môn Thanh Huyền đều tới đủ rồi!

Diệp Linh Lang còn nhớ rõ, lúc nàng đi tới núi Thạch Trạch cứu Đại sư huynh đã cố ý vứt ngọc bài lại rồi, chính là sợ bọn họ sẽ liên lạc rồi đi theo.

Khi ấy nàng muốn cứu Đại sư huynh nhưng không muốn liên lụy toàn bộ tông môn, bởi vì sự việc lúc đó cực kỳ phức tạp lại ảnh hưởng rất lớn, làm không khéo sẽ trở thành kẻ địch của cả thiên hạ.

Nhưng nàng thật sự không ngờ chưa qua bao lâu bọn họ đã tìm tới, bất chấp việc nàng không hề tiết lộ tin tức cũng như không có manh mối nào.

Tất cả đồng môn tạm thời chia tay sau điên Phong Võ Hội lúc này toàn bộ tụ tập ở đây, tất cả đều tìm tới!

Giờ phút này, nói không cảm động chính là nói dối.

Còn những lời như sẽ liên lụy mọi người, mọi người không nên tới đây, Diệp Linh Lang cũng không nói được.

Bất kể con đường phía trước có nguy hiểm hay không, bất luận mọi người đang ở phương nào, bất kể bản thân đang làm gì, vừa nghe được tin tức liền tìm đến, không ai từ bỏ, không ai do dự, không có manh mối cũng phải tìm giữa biển người!

Bọn họ không chỉ chạy tới đây mà còn mang theo thanh thế to lớn, tay cầm vũ khí, tư thế sẵn sàng chuẩn bị chiến đấu, phía sau còn đi theo một đám người khá đông, ngoại trừ Tạ Lâm Dật ra thì có rất nhiều đệ tử Thất Tinh Tông nàng quen mắt nhưng lại không biết hết tên họ, số lượng áp đảo, khí thế không hề thua kém.

Khoảnh khắc này, Diệp Linh Lang cũng không biết nên nói gì, nàng bỗng nhiên cảm thấy từ lúc xuyên qua đến bây giờ, từng chuyện đã trải qua đều không hề uổng phí.

Nàng theo bản năng xoay sang nhìn Bùi Lạc Bạch, chỉ thấy cặp mắt trong trẻo kia lúc này bịt kín một tầng hơi nước mỏng manh.

Diệp Linh lang cúi đầu cười khẽ một tiếng.

“Đại sư huynh.”

“Hửm?”

“Nam nhân khóc đi, khóc đi, khóc đi, đó đâu phải tội.”

(Đây là lời một hát tiếng Trung, ngày trước đã được phổ sang lời Việt.)



?

Tiểu sư muội có độc đúng không?

Chút hơi nước trong mắt Bùi Lạc Bạch nháy mắt liền biến mất.

Hắn lại bày ra dáng vẻ bình tĩnh trầm ổn ngày thường của Đại sư huynh.

“Nha, các ngươi tới rồi.”

Bùi Lạc Bạch rất bình tĩnh, nhưng Thẩm Ly Huyền chạy tới trước nhất lại trực tiếp đυ.ng vào người hắn, bả vai chạm bả vai một cái rồi trực tiếp giang hai tay ôm lấy người, vỗ vỗ lên lưng hắn.

“Đại sư huynh, đã lâu không gặp rồi!”

Bùi Lạc Bạch tức khắc cả người cứng đờ.

?

Đây là nhị sư đệ trước nay vẫn luôn lạnh lẽo băng sơn sao?

Giây tiếp theo, Mục Tiêu Nhiên cũng đã vọt đến trước mặt, hai tay nắm lấy bờ vai của Bùi Lạc Bạch lắc lắc một chút.

“Đại sư huynh, phát sinh chuyện lớn như vậy huynh cũng không kêu chúng ta! Làm sao thế? Chẳng lẽ chúng ta lại sợ đánh lộn?”

?

Tuy rằng nhân thiết ôn nhu nhẹ nhàng của ngũ sư đệ đã sớm sụp đổ, nhưng hiếu chiến như vậy hắn vẫn chưa làm quen được.

Rất nhanh, bàn tay của Ninh Minh Thành đã xen vào nhéo nhéo khuôn mặt Bùi Lạc Bạch.

“Hả? Đại sư huynh không cảm động sao? Tại sao lại không khóc chứ?”

?

Lục sư đệ từ khi nào trở nên thiếu đánh như vậy? Dám nhéo mặt của hắn, đây là không biết chữ chết viết như thế nào đúng không?

Bùi Lạc Bạch cau mày, lập tức tát một cái lên đầu Ninh Minh Thành đẩy người ra một bên.

“Làm gì đó! Bây giờ là lúc để ôn chuyện sao? Kẻ địch còn đang ở phía sau kìa! Gϊếŧ bọn chúng đi chứ! Thôi, vẫn là để ta làm gương cho binh sĩ đi!”, Quý Tử Trạc trực tiếp đi ngang qua mấy người bọn họ, cầm kiếm đuổi theo đám người Cung Bội Lan đang bỏ chạy.

Lúc đi ngang còn thuận tay kéo Diệp Linh Lang đi theo.

“Tiểu sư muội, trường hợp thể hiện tình cảm này không thích hợp với muội đâu, chúng ta đi đánh lộn đi! Nghe nói muội có được một món vũ khí mới vô cùng phong cách đúng không, ta thật sự đã gấp không chờ nổi muốn thưởng thức một chút!”

“Từ từ! Còn có ta nữa! Ta cũng muốn đánh lộn!”

Một tiếng gọi gấp gáp bất ngờ truyền đến, Quý Tử Trạc cùng Diệp Linh Lang vừa liếc nhìn lại thì thấy Lục Bạch Vi, hai người không hẹn mà chạy trốn càng nhanh.

“Hả? Sao lại thế này?”

Tạ Lâm Dật chạy bán sống bán chết, rốt cuộc mang theo người vọt tới trước mặt Bùi Lạc Bạch, hắn dừng lại thở hổn hển một hồi.

“Ngươi trước đó không phải là Nguyên Anh sao? Sao lại biến thành Trúc Cơ rồi? Còn có ngươi ngươi ngươi, năm sáu người Thanh Huyền tông các ngươi không phải Kim Đan sao? Làm sao tất cả đều biến thành Nguyên Anh rồi? Tu vi các ngươi sao lại lộn xộn như vậy?”

Sau đó hắn lại ngẩng đầu nhìn thoáng qua đằng trước.

“À, tiểu sư muội nhà các ngươi không lộn xộn, vẫn là một Trúc Cơ nhỏ thôi.”

Nhìn thấy Tạ Lâm Dật mang theo đệ tử Thất Tinh Tông hùng hổ xông tới, Bùi Lạc Bạch thật sự không hiểu.

“Bọn họ là…”

“Bọn họ là do chưởng môn Thất Tinh Tông đưa lại đây nhận lỗi đồng thời hỗ trợ đánh lộn, không chỉ là bọn họ mà còn có những người khác đang tới! Để sau đó sẽ nói tỉ mỉ với huynh, trước hết đi đánh lộn đã.”

Nói xong những người khác cũng xông lên, cuối cùng chỉ còn dư lại Bùi Lạc Bạch cùng Trần Thất Nguyên đứng tại chỗ.

“Biểu ca, vậy chúng ta…”

“Không phải chúng ta, là ta đi đánh lộn, ngươi cũng đừng vọt qua làm gì, ở phía sau kêu chút khẩu hiệu là được rồi.”

Trần Thất Nguyên nghe vậy gật đầu liên tục.

Đừng hỏi, hỏi chính là cảm động.

Biểu ca quả nhiên luôn đặt sự an toàn của hắn lên hàng đầu.

Không giống như tiểu sư muội, giống như ước gì hắn chết đi cho xong vậy, nơi nào nguy hiểm thì kéo vào nơi đó.

...............................................

Nhìn thấy đối diện lúc này số lượng đông đảo hùng hổ gϊếŧ lại đây, đám người Cung Bội Lan như lâm đại địch.

“Sao lại thế này? Nơi này vẫn là Thần Y Cốc đúng không? Tại sao lại có nhiều người lạ như vậy vào đây?”

“Phu nhân, bọn họ đã đến đây từ sáng rồi, không chỉ là bọn họ mà Thần Y Cốc hôm nay có rất nhiều người tới, tình huống đã có chút mất khống chế, cốc chủ lo lắng an nguy của ngài nên mới kêu chúng ta tới đây đón.”

“Ngươi không nói sớm!”

“Ta cũng không nghĩ tới bọn họ sẽ tìm được vị trí sau núi này nhanh như vậy! Phu nhân, việc khẩn cấp bây giờ là thu hồi đám con rối này, một khi cho hấp thụ ánh sáng chọc người tức giận thì hậu quả không thể lường được đâu!”

“Vậy những người khác bên chúng ta đâu? Đường đường một Thần Y Cốc lại để nhiều người như vậy cưỡi lên đầu sao? Không ai ngăn cản bọn họ sao?”

“Đúng là vậy… nhưng mà…”

Bích La khẩn trương vô cùng muốn khuyên nhủ thêm, đột nhiên nàng ta kích động kêu lên, “Tới rồi! Phu nhân, chúng ta được cứu rồi!”