Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tất Cả Phản Diện Đều Hắc Hóa, Chỉ Có Sư Muội Là Hài Hước

Chương 297: Làm người không thể chân thành một chút được sao?

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cung Bội Lan trăm triệu lần không nghĩ tới cốt truyện này còn có thể lên xuống phập phồng như thế.

Trước một giây bà còn đang đuổi gϊếŧ người ta, giây tiếp theo đã bị người đuổi lại, thật vất vả chờ viện quân chạy tới gϊếŧ ngược bằng được, kết quả đối diện mới vừa chạy ra hai giây đã quay trở lại.

Nếu là thay đổi thành người khác bà chắc chắn sẽ mắng to một câu đầu óc có bệnh, là thứ gì cũng dám tới khıêυ khí©h bà, bà nhất định không chút do dự dạy cho một bài học rồi gϊếŧ chết.

Nhưng đứa nhỏ đáng chết đối diện thật sự làm bà không dám đâm đầu qua!

Nha đầu kia một bụng ý xấu, vừa thấy tình huống không ổn liền chạy trốn nhanh hơn ai hết, dám gϊếŧ ngược trở lại nhất định là nắm chắc mười phần, không phải nói giỡn đâu!

Vì thế, Cung Bội Lan không chút nghĩ ngợi liền quát lớn Bích La.

“Dừng lại, đừng đuổi theo! Nha đầu đó đã gϊếŧ trở lại!”

Bích La nhất thời không hiểu ra sao:........???

Trở lại không phải càng tốt sao? Như vậy đỡ phải đuổi theo mà!

Nhưng Cung Bội Lan lại không chút do dự quay đầu chạy đi, Bích La cũng không thể cãi lời phu nhân đành mang theo một đám người chạy theo.

Nhưng trước khi quay đi đã nhìn thấy Diệp Linh Lang đuổi đến, so với tình huống chạy trối chết vừa rồi thì cũng chỉ nhiều thêm một người mà thôi, hơn nữa vẫn là một Trúc Cơ nho nhỏ, chính là Trúc Cơ đi cùng nha đầu kia đến sau núi cốc chủ lần trước.

???

Cung Bội Lan nhìn thấy cũng nhất thời không hiểu, một Trúc Cơ nho nhỏ tại sao lại cho đứa nhỏ đáng chết kia dũng khí lớn đến vậy.

Mà Cung Bội Lan không hiểu thì Bích La càng không hiểu được, chỉ vậy?

Chỉ vậy cũng dám gϊếŧ ngược lại?

Nhưng càng kỳ quái hơn chính là phu nhân nhà nàng vẫn tiếp tục quay đầu chạy đi, một kẻ dám gϊếŧ, một người dám chạy.

Rốt cuộc là nàng điên rồi, hay tiểu Trúc Cơ đối diện điên rồi, hay là phu nhân nhà nàng điên rồi?

Hôm nay nàng không hiểu gì cả.

Cung Bội Lan vẫn chưa kịp suy nghĩ nên xử lý tình huống ngoài dự đoán này như thế nào.

Đứa nhỏ chết tiệt kia rõ ràng tin tưởng tràn đầy không giống làm bộ, nhưng mà bên đó rõ ràng cũng chỉ thêm một Trúc Cơ nhỏ nhoi thôi mà!

Làm sao bây giờ? Đánh hay là chạy? Trong hồ lô của nha đầu kia rốt cuộc bán thứ gì? Làm người không thể chân thành một chút được sao?

Tâm tình Cung Bội Lan giờ phút này đã sắp sửa hỏng mất.

Trong khi bà ta một bên chạy trốn kéo giãn khoảng cách, một bên cực kỳ rối rắm có nên trực tiếp đánh lộn một trận hay không, Diệp Linh Lang ở đối diện lại rất vui vẻ.

“Đại sư huynh, huynh rốt cuộc trở lại rồi, tin tức muội gửi ra huynh nhận được rồi sao?”

“Lúc ta nhận được tin cũng đã điều tra xong rồi, ba người đó đều đang dùng thân thể của bản thân, chưa từng thay đổi.”

Lời này của Bùi Lạc Bạch làm Diệp Linh Lang cùng Trần Thất Nguyên đều kinh ngạc nhìn sang.

“Huynh đi điều tra thân thể của người ta có phải nguyên bản hay không mà, sao lại điều tra nhanh như vậy? Không cần trải qua một đoạn thời gian quan sát sao?”

“Không cần đâu, một lần bắt lại cả nhà bọn họ giam vào một phòng, để người thân cận của đối tượng nói ra đặc điểm thân thể của hắn, trả lời đúng chứng tỏ chưa từng bị trao đổi, cho nên việc này chỉ cần cả đêm ta liền làm xong rồi.”

!!!

Diệp Linh Lang cùng Trần Thất Nguyên quả thật vô cùng khϊếp sợ.

Không phải đâu, Đại sư huynh ôn hòa trầm ổn đâu rồi? Sao lại làm việc bá đạo như vai ác thế này?

Đây là đem tất cả lửa giận cùng áp lực ở chỗ thập thất trưởng lão đổ lên người khác sao?

Ba gia đình kia cũng quá thảm rồi? Hơn nửa đêm không thể hiểu nổi bị bắt cóc, còn bị ép hỏi một đống vấn đề không đâu.

Cố tình đối phương quá mạnh, không thể phản kháng được.

Nếu nói muốn báo thù thì đối phương cũng không thương tổn ai cả.

Nhưng nếu nói không có thù thì không đúng, bóng ma tâm lý này ít nhất trong nhiều năm sẽ không tan được.

Thật sự, quá thảm!

“Chờ ta kết luận bọn họ không có vấn đề gì thì lại nhận được tin tức của tiểu sư muội truyền tới, ta vô cùng lo lắng chạy trở về, tới y đường tìm một vòng cũng không thấy tiểu sư muội, ta liền biết các ngươi đã xảy ra chuyện nên đã đi một vòng quanh Thần Y Cốc, rốt cuộc phát hiện các ngươi đang bị đuổi gϊếŧ ở đây.”

Trần Thất Nguyên gật gật đầu.

Hắn nói mà, biểu ca vĩnh viễn là người đáng tin cậy nhất.

“Tình huống hiện tại là thế nào? Muốn gϊếŧ ngược sao? Đuổi theo ở phía sau làm gì? Trực tiếp vọt tới trước mặt bọn họ đi, lại không phải không thắng được.”

Trần Thất Nguyên đang gật đầu nghe vậy liền cứng đờ.

Biểu ca nhà hắn khi nào trở nên táo bạo như vậy?

“Biểu ca, ngươi đừng xúc động, đằng kia có chừng mười một Nguyên Anh đó, tuy rằng có một người rất yếu nhưng còn có mười người lợi hại đó.”

“Kẻ hèn Nguyên Anh mà thôi.”

???

Chính ngươi không phải cũng là Nguyên Anh sao, ngươi dựa vào cái gì khinh thường Nguyên Anh người ta hả?

(Trần Thất Nguyên đến giờ cũng chưa biết được biểu ca nhà mình đã là Hóa Thần.)

“Tiểu sư muội, muội thấy thế nào?”

Bùi Lạc Bạch vừa hỏi Diệp Linh Lang bỗng nhiên ngừng lại, nàng không chạy nữa.

“Chạy một ngày một đêm, chân của muội sắp gãy rồi, không chạy nữa. Nếu đã có Đại sư huynh rồi vậy chúng ta cứ ngồi xuống nghỉ một lát, chờ bà ta tự chạy lại đây.”

Nói xong, Diệp Linh Lang liền búng tay một cái, cây cỏ dưới chân nhanh chóng sinh trưởng biến thành ba cái ghế dựa, mỗi người một cái ngồi xuống.

“Tiểu sư muội, tình huống này rốt cuộc là thế nào?”

Diệp Linh Lang thấy vẫn còn thời gian, một bên chờ Cung Bội Lan, một bên kiên nhẫn thuật lại những chuyện hai người đã trải qua trong một ngày một đêm này.

Mà bên kia, Cung Bội Lan vẫn còn chìm trong rối rắm không thôi, Bích La nhìn thấy tình huống không đúng liền lên tiếng nhắc nhở.

“Phu nhân, bọn họ không đuổi theo nữa.”

Cung Bội Lan dừng bước quay lại nhìn thử, quả nhiên không còn thấy bóng dáng bọn họ đâu, không đuổi theo nữa? Sợ rồi? Vừa rồi chỉ là cố làm ra vẻ?

Trên đầu bà treo vô số dấu chấm hỏi, cả người đều sắp rối rắm đến điên rồi, làm người có thể đơn giản một chút hay không? Đấu trí đấu dũng mệt mỏi quá, mấu chốt là mỗi lần bà đều đấu không lại.

“Phu nhân, bất quá chỉ là hai Trúc Cơ nhỏ nhoi cộng thêm một Kim Đan phế vật mà thôi, chúng ta có mười một Nguyên Anh, còn có nhiều con rối như vậy, chẳng lẽ bọn họ còn có thể lật tung trời? Người rốt cuộc đang sợ hãi cái gì chứ?”

Đúng vậy, bà rốt cuộc đang sợ hãi cái gì chứ?

Cung Bội Lan hít sâu một hơi, lại thở ra thật mạnh.

Đúng vậy, bất cứ giá nào, gϊếŧ chết là được!

“Dốc sức làm lại, các ngươi theo ta xông qua gϊếŧ bằng được!”

Vì thế, Cung Bội Lan dẫn theo đội ngũ thị nữ, lại chỉnh đốn 200 con rối còn lại hùng hổ gϊếŧ qua chỗ Diệp Linh Lang bọn họ.

Chạy đến cách đó không xa mới nhìn thấy ba người kia vậy mà đang ngồi tại chỗ gặm linh quả nói chuyện rôm rả, nhẹ nhàng giống như rảnh rỗi không có việc gì làm ra cửa phơi nắng vậy.

Không chỉ có như thế, lúc bọn họ nghe được động tĩnh bên này liền ngẩng đầu nhìn qua, đã nhìn thấy bà mang theo đội ngũ gϊếŧ trở lại nhưng vẫn như cũ không nhanh không chậm ngồi đó, không ai sốt ruột, không hề có chút dáng vẻ như lâm đại địch nào, nhẹ nhàng giống như chỉ cần bà dám xông qua liền sẽ bị một chiêu hạ gục vậy.

“……”

Trong nháy mắt kia, trong lòng Cung Bội Lan lại bắt đầu bồn chồn.

Cái này cũng quá đáng lắm rồi!!!

“Phu nhân, bọn họ vậy mà không chạy, đây là điên rồi? Chẳng lẽ thật sự cho rằng chỉ bằng ba người bọn họ là có thể đánh bại chúng ta sao? Bọn họ đều điên hết rồi sao?”

Lúc này ngay cả Bích La cũng cảm thấy rất quá đáng.

Nếu thật sự điên rồi tất nhiên là chuyện tốt, nhưng vấn đề ở chỗ, làm không khéo thì, cả đám các nàng có khi nào bị bọn họ một chiêu hạ gục hay không?

“Lên đi phu nhân, tốc chiến tốc thắng, bằng không những con rối này mà bị người phát hiện thì chúng ta mất nhiều hơn được.”

Cung Bội Lan gật đầu một cái, tên đã kéo căng cũng không thể không bắn ra, bà cũng không muốn chịu đựng cơn giận này nữa!

“Gϊếŧ bọn họ! Một tên không chừa!”

“Tuân lệnh! Phu nhân!”

“Xông lên!”
« Chương TrướcChương Tiếp »