Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tất Cả Phản Diện Đều Hắc Hóa, Chỉ Có Sư Muội Là Hài Hước

Chương 296: Thời khắc gϊếŧ ngược đến rồi!

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sau tiếng kêu nho nhỏ này, những con rối xung quanh đang muốn nhào qua chỗ bọn họ bỗng nhiên dừng lại.

Diệp Linh Lang cùng Trần Thất Nguyên đều ngơ ra, còn có thể chơi như vậy nữa?

Nhưng chúng nó không dừng lại bao lâu đã bị Cung Bội Lan phát hiện, bà ta lần nữa thổi còi điều khiển, trong nháy mắt tiếng còi vang lên, đám con rối đang tạm dừng lập tức chuyển động.

Thấy chúng nó lại lao tới, Diệp Linh Lang lập tức nâng người giấy nhỏ trong tay lên.

“Ê a!”

Vì thế, chúng nó lại đứng im.

Cung Bội Lan tức giận đến thất khiếu bốc khói, dùng sức thổi còi điều khiển, đoàn quân con rối lại chuyển động.

Cứ như thế, đội quân con rối này cứ lập lại theo từng âm thanh, đang chuyển động thì dừng lại, vừa dừng thì lại chuyển động, cứ dừng dừng rồi động động, hình ảnh kia quả thật xuất sắc.

Nhân lúc chúng nó liên tục gián đoạn, Diệp Linh Lang dẫn theo Trần Thất Nguyên nhanh chóng xuyên qua đoàn quân con rối chạy về phía ngoài ngọn núi.

Cung Bội Lan ở phía sau thật sự gấp muốn điên rồi, còi trong miệng bà ta không dám dừng lại chút nào, dùng hết toàn bộ linh lực đi thổi.

Mà người giấy nhỏ nhu nhu nhược nhược chỉ biết khóc sướt mướt kia hình như cũng bị bà ta khơi dậy lòng hiếu thắng, nó nhảy lên vai Diệp Linh Lang chỉ về phía sau kêu “Y nha y nha” liên tục.

Một người một người giấy cứ như đang cãi nhau, hình ảnh vô cùng quỷ dị.

Ồn ào một hồi, người giấy nhỏ yếu lại đáng thương hình như cãi thua rồi, bắt đầu tủi thân khóc rống lên.

Nó vừa khóc thì nước mắt lại làm cả người thấm nước, vừa bị ướt liền dính trên vai Diệp Linh Lang không dậy được.

“……”

Không có người giấy nhỏ trợ giúp, quân đoàn con rối phía sau nhanh chóng vọt lên.

Cũng không biết chúng nó đã trải qua quá trình cải tạo thế nào, tốc độ khi ra ngoài thật sự rất nhanh.

Nhìn thấy chúng nó đã sắp đuổi đến nơi, mà người giấy nhỏ trên vai nàng vẫn còn đắm chìm trong nỗi buồn cãi thua trận, Diệp Linh Lang lập tức kéo Béo Đầu từ trong nhẫn ra.

“Béo Đầu, tiểu đáng thương nằm trên vai ta cãi nhau không lại cứ khóc mãi, ngươi giúp một chút đi.”

Béo Đầu vừa nghe liền trừng lớn hai mắt, thường gặp qua kẻ tới cửa tìm đánh, đây vẫn là lần đầu nhìn thấy có người tới cửa tìm mắng.

“Người kia ăn no nhàn rỗi không có chuyện gì làm, đầu óc không minh mẫn chạy tới tìm người cãi nhau, chắc không phải là vị bác gái đằng sau đúng không? Ai da, bà chạy một bước đã thở thành như vậy rồi, nghỉ ngơi một lát đi! Nếu không được nữa, bà có nhiều đàn em như vậy sao không kêu chúng nó khiêng bà chạy đi, việc gì phải lăn lộn bộ xương già đó chứ?”

!!!

Vẻ mặt Cung Bội Lan nháy mắt vặn vẹo.

Miệng của linh quả sao có thể độc như vậy? Nhưng mà nó nói rất có đạo lý!

Thân thể này của bà không được, chạy một chút đã rất mệt mỏi, tại sao bà không kêu những con rối đó khiêng mình đi?

Rất muốn làm vậy nhưng không qua được mặt mũi! Tức chết người mà!

Cung Bội Lan cắn răng một cái, cuối cùng vẫn điều khiển hai con rối tới khiêng mình đi, hơn nữa bà ta còn không ngừng tẩy não bản thân, mặt mũi gì đó cũng không quan trọng như vậy, quan trọng là hai đứa tạp chủng kia không thể chạy!

Thấy bà ta làm theo kiến nghị của mình, Béo Đầu lập tức nhảy tới gần vỗ vỗ lên người giấy nhỏ.

“Đừng khóc nữa, lại đây báo thù! Ngươi có thể khống chế một đám, vậy chắc cũng có thể khống chế riêng hai con đúng không? Chính là hai con đang khiêng bà ta, ngươi làm chúng nó quăng bà ta xuống đất, nhớ phải nện mặt xuống.”

Người giấy nhỏ vừa nghe liền sửng sốt, đôi mắt vốn đã tròn vo lập tức trừng lớn.

Còn có thể chơi như vậy sao?

Vì thế, khuôn mặt nhỏ xíu kia không khỏi nhíu lại, bày ra tư thế cực kỳ nghiêm túc.

“Y! Nha!”

Thấy người giấy nhỏ đứng lên, Cung Bội Lan đã chuẩn bị tốt tinh thần đọ sức với nó, tranh giành quyền khống chế con rối.

Ai ngờ, “Bịch” một tiếng, bà ta đột nhiên không kịp phòng ngừa bị ngã lộn nhào một cái, cả người lẫn mặt đều đập xuống đất.

“……”

Thật đê tiện mà, a a a! Nhất định là chủ ý của linh quả đáng chết kia!

Sao lại có thứ như vậy trên đời, một đứa nhỏ nuôi một linh qủa còn tệ hơn mình?

Gương mặt của Cung Bội Lan lần nữa bị thương, bà ta đang tức giận muốn hộc máu thì nghe thấy tiếng cười khanh khách của người giấy nhỏ từ đằng kia truyền đến.

“……”

Thật là **, chỉ là thủ hạ bại tướng cũng dám cười nhạo bà!

Vì thế, dưới sự ảnh hưởng tư tưởng siêu tà ác của Béo Đầu, người giấy nhỏ giống như đã mở ra cánh cửa thế giới mới.

Hai con đứng chung một chỗ trên vai Diệp Linh Lang không ngừng ác ý trêu chọc Cung Bội Lan.

Khi Cung Bội Lan bị chỉnh đến ốc còn không mang nổi mình ốc thì Diệp Linh Lang cùng Trần Thất Nguyên đã chạy xa.

“Chạy nhanh như vậy làm gì? Chúng ta sắp không thấy bà ta nữa rồi!” Béo Đầu bất ngờ lên tiếng kháng nghị.

Diệp Linh Lang nháy mắt dừng bước.

“Đúng vậy, chạy nhanh như vậy làm gì? Đến lúc rồi, thời khắc gϊếŧ ngược đến rồi!”

Trần Thất Nguyên còn đang toàn lực chạy trốn bỗng nhiên bị Diệp Linh Lang túm một cái:......???

Ngươi gϊếŧ ngược chứ có phải ta đâu, ngươi kéo ta theo làm gì?

Chờ đã, gϊếŧ ngược?

Bọn họ một giây trước còn đang chạy trốn thục mạng, giây tiếp theo đã có thể gϊếŧ ngược rồi?

Chỉ thấy dưới sự chỉ huy của Béo Đầu, Cung Bội Lan lúc này đã chật vật không thôi, trạng thái của bà ta rất không tốt, lực khống chế con rối cũng không bằng trước.

Đúng lúc này, một con rối đứng bên người Cung Bội Lan bỗng bất ngờ cướp lấy cây còi trong miệng bà ta, rồi chạy như điên về phía Diệp Linh Lang.

Cái này không chỉ khiến Diệp Linh Lang mà ngay cả Trần Thất Nguyên cũng vui vẻ vô cùng.

Cung Bội Lan tức giận đến đỉnh đầu bốc khói, bà ta nhanh chóng chuyển động ngón tay, tự dùng thuật con rối đi chỉ huy con rối kia.

Nhưng lúc này bà mới phát hiện một vấn đề, tuy rằng những con rối này đều do bà làm ra, nhưng lực khống chế của bà lại không bằng người giấy nhỏ kia, nếu những con rối này không phải do một tay bà tạo thành thì chỉ sợ không thể đoạt quyền khống chế tạm thời được.

Trong đại quân con rối của bà từ khi nào lại xuất hiện thứ này chứ?

Bà sử dụng nhiều năm như vậy lại không phát hiện ra!

Bà không thể đoạt lại quyền khống chế con rối đã cướp lấy còi điều khiển, vì vậy dứt khoát đi chỉ huy con rối khác chặn nó trên đường, đè chặt nó lại, quần ẩu, sau đó đoạt lại cái còi.

Thật vất vả cướp cái còi về, Cung Bội Lan mới vừa vui vẻ một chút thì con rối vừa giành được cái còi lại không chịu bà khống chế nữa.

Vì thế, bà ta lại một lần chỉ huy con rối khác chạy đi chặn lại, hạ gục, quần ẩu, cướp lại cái còi.

Cứ như thế, Diệp Linh Lang bọn họ còn chưa cần động thủ thì đám con rối kia đã tự mình đánh nhau trước, đánh đến kịch liệt, ngươi xé cánh tay ta bẻ đầu, bên nào cũng không cam lòng yếu thế.

Dưới sự cổ vũ của Béo Đầu, lòng tin của người giấy nhỏ tăng gấp bội, càng chơi càng hăng, thậm chí còn khống chế các con rối khác đồng loạt nhào về phía Cung Bội Lan.

Thấy Cung Bội Lan bị con rối gϊếŧ ngược, Diệp Linh Lang cũng kích động vọt về phía Cung Bội Lan.

Cho ngươi đuổi theo ta, cho ngươi gϊếŧ ta, cho ngươi oan uổng Đại sư huynh nhà ta!

Chịu chết đi!

Mà Trần Thất Nguyên nhìn thấy tình hình chuyển biến cũng được khích lệ rất nhiều, tự tin tràn đầy đuổi theo sau Diệp Linh Lang, đang chuẩn bị cùng nhau tiêu diệt kẻ ác thì một tiếng gầm giận giữ truyền đến.

“Ai dám ở đây thương tổn phu nhân nhà ta!”

Cung Bội Lan viện quân tới rồi, thị nữ tu vi Nguyên Anh hậu kỳ của bà ta tới rồi, còn mang theo một đám tiểu thị nữ Nguyên Anh, ước chừng có khoảng mười người.

“……”

Ngắn ngủi trong vòng một giây đồng hồ, Diệp Linh Lang vèo một cái quay đầu, lại bắt đầu một vòng chạy trốn.

Nhanh đến mức Trần Thất Nguyên thiếu chút nữa không kịp phản ứng, vẫn còn muốn tiếp tục nhào lên trước.

Hai người nhanh chóng chạy đi, Cung Bội Lan lập tức tìm về tự tin.

“Tới đây! Gϊếŧ ta đi! Chỉ bằng hai tiểu tạp chủng các ngươi còn vọng tưởng đυ.ng đến ta? Lên cho ta! Nhất định phải gϊếŧ chết bọn họ!”

Nhưng mà, ngay khi Cung Bội Lan hùng hổ đòi gϊếŧ bằng được, mang theo một đám người chạy như điên đuổi theo Diệp Linh Lang, thì đột nhiên bọn họ lại quay đầu chạy trở về.

???

Lại xảy chuyện gì nữa!!!
« Chương TrướcChương Tiếp »