Chương 295: Làm gì có chút phẩm chất nào của một người chạy trốn?

Lời của Trần Thất Nguyên làm Diệp Linh Lang chú ý tới bên kia, có một con rối thật sự có vấn đề!

So với những con rối chỉ biết nghe mệnh lệnh hoạt động, con rối kia đặc biệt linh hoạt, chạy trốn rất nhanh, hơn nữa cách di chuyển của nó làm người ta cảm giác nó dường như có suy nghĩ riêng!

Không chỉ có như thế, trong khi những con rối khác còn đang dựa vào sức trâu cùng số lượng vây đổ bọn họ, thì con rối đó vậy mà đang lười biếng!

Đúng vậy, nó đang lười biếng, nó cũng không phải thật sự muốn lao lên tấn công mà chỉ là không muốn để người khác nhìn ra sự khác biệt, nó đang ra sức xen lẫn trong trong đàn con rối làm bộ đánh lộn, trên thực tế lại không phải thật sự đánh nhau.

Được lắm! Đây là một con rối có tư tưởng riêng rồi!

Diệp Linh Lang tức khắc vui vẻ không thôi.

“Ngươi đi đánh bên trái của nó, nhưng mà nhớ đừng đánh trúng, ta đi chặn bên phải, ta muốn nhìn xem thứ này rốt cuộc là gì.”

“Không phải chứ, chúng ta hiện tại không phải đang chạy trốn sao?”

“Ngươi cảm thấy cả người ta có chút phẩm chất nào của người đang chạy trốn không?”

“Hả? Hình như không có.”

“Sở dĩ hiện tại ta còn ở lại nơi này hoàn toàn là vì thiên hạ thương sinh!”

“Hả? Không đúng, cái này ta không thấy được.”

Diệp Linh Lang lập tức quăng một ánh mắt hình viên đạn cho Trần Thất Nguyên .

“Nhanh đi làm việc đi, ta muốn bắt nó!”

Vì thế, Trần Thất Nguyên nhanh chóng phối hợp một bên né tránh công kích của các con rối khác, một bên nổ súng công kích con rối đặc biệt kia, còn Diệp Linh Lang cũng từ một bên khác chặn đường nó.

Cung Bội Lan đứng cách đó không xa nhìn thấy cảnh tượng như vậy, bà cảm giác cả người đều sắp điên rồi.

Hai tiểu tặc này sao có thể điên rồ như vậy?

Trước đó còn ra vẻ chạy trốn một chút, hiện tại thì hay rồi, trực tiếp không ra vẻ nữa còn bắt đầu quay lại đi bắt con rối của bà!

Quả thật là coi trời bằng vung không để bà vào mắt!

Cung Bội Lan lại tức giận, liều mạng thổi còi điều khiển đám con rối, để chúng nó phát động công kích mạnh nhất, hung hãn nhất, không thể chỗng đỡ.

Mà lúc này, Diệp Linh Lang cùng Trần Thất Nguyên còn đang vây bắt con rối kia.

Nhìn thấy đám con rối còn lại giống như phát điên ào ạt nhào tới, Trần Thất Nguyên sợ tới mức run tay bắn trúng người con rối đặc biệt kia.

Sau đó “Vèo” một chút, chớp mắt nó đã biến mất trước mặt bọn họ.

Tay Diệp Linh Lang đang vươn ra cứ như vậy cứng đơ giữa không trung, chỉ cần thêm một giây, thêm một giây nữa thì nàng có thể bắt được rồi, kết quả lại biến mất ngay trước mắt.

Nàng tức giận quay lại chọc chọc vào vai Trần Thất Nguyên.

“Ngươi làm gì đó? Con rối của ta chạy đâu rồi?”

Hai người một bên chọc, một bên còn không quên chạy trốn những con rối đang phát điên xung quanh.

“Ta cũng không biết mà! Ta…”

Trần Thất Nguyên đang nói thì bừng tỉnh ra, hắn đưa súng bắn bùa trong tay cho Diệp Linh Lang xem.

“Mấy lá bùa ngươi đưa trước đó dùng hết rồi, ta đã lấy một chồng khác để dùng, chẳng lẽ hai loại này có tác dụng không giống nhau à?”

“……”

Chồng lá bùa Diệp Linh Lang đưa đầu tiên chính là loại để đốt người giấy trong con rối, chồng thứ hai chính là bùa bảo mệnh.

Chính là để đến khi cả hai hết đạn cùng đường có thể chạy trốn.

Không nói rõ cho hắn trước là sợ hắn quá mức khủng hoảng sẽ trực tiếp bỏ chạy.

Bây giờ thì hay rồi, thật sự chạy mất.

Vì thế, Diệp Linh Lang lập tức lấy ra bùa bảo mệnh của mình, quơ quơ trước mặt Trần Thất Nguyên.

“Bùa dùng hết rồi, đánh không lại chúng nó nữa, chạy nhanh thôi!”

Nói xong nàng liền xé lá bùa trong tay, lập tức thuấn di, người cũng biến mất.

Nhìn thấy tiểu sư muội thật sự bỏ chạy, Trần Thất Nguyên cũng lập tức xé bùa trong tay.

Cũng không biết có phải đã dùng hết vận may cho con rối vừa rồi hay không, một tấm, hai tấm, ba tấm….

Chết rồi, chết rồi, hắn sắp bỏ mạng lại đây rồi!

Cung Bội Lan thấy bên đó đột nhiên có một người biến mất, bà gần như nổi điên rút kiếm vọt tới chỗ Trần Thất Nguyên.

“Hai tiểu tạp chủng các ngươi, chết đi cho ta!”

“A!”

..........................................................

Mật thất của Cung Bội Lan được bố trí kết giới riêng, trong tình huống bình thường sẽ không thể trốn thoát.

Nhưng khi Diệp Linh Lang ở bên trong nghiên cứu bố trí trận pháp thuấn di đã phát hiện vấn đề này, vì để tiện cho việc chạy trốn, nàng đã phá hỏng một chỗ nhỏ trên kết giới của mật thất.

Cho nên lúc nàng dùng bùa bảo mệnh thuấn di đi, sẽ trực tiếp thoát ra từ vết nhỏ kia.

Cũng giống vậy, vị trí của con rối bị bùa bảo mệnh đưa đi cũng sẽ gần vết nứt nhỏ kia, cho nên Diệp Linh Lang vừa rơi xuống đất liền thấy nó.

Bên ngoài mật thất đang là lúc ánh mặt trời trong trẻo, gió nhẹ ấm áp.

Diệp Linh Lang vừa nhìn thấy liền đuổi theo con rối kia.

Mà con rối nhỏ kia cũng là lần đầu nhìn thấy thế giới bên ngoài mật thất, nó sợ tới mức chân tay luống cuống chạy loạn khắp nơi, còn không biết sống chết chạy về phía khu vực trung tâm.

“Nè! Đừng chạy! Chạy nữa ngươi sẽ chết chắc đó!”

Diệp Linh Lang mới vừa kêu xong đã có một bóng người rơi xuống, vừa lúc rơi lên người con rối đang chạy lọan đằng kia.

Trần Thất Nguyên cũng là lần đầu chạm vào thứ như vậy, hắn sợ tới mức giật bắn cả người, hoảng loạn lui về phía sau.

Mà con rối nhỏ kia cũng đang cho rằng mình bị bắt được, sợ tới mức nhảy dựng người lên, hai bên liếc nhìn nhau một cái sau đó ăn ý tách ra chạy về hai phía.

“Tiểu sư muội! Cứu mạng!”

“……”

“Ngươi đè nó lại đi, chạy làm gì chứ! Nhanh bắt lấy nó đi!”

Bị Diệp Linh Lang rống một câu, Trần Thất Nguyên đành phải quay đầu chạy theo con rối kia, nhào lên người nó.

Hắn cố nén ghê tởm đè chặt con rối dưới đất, Diệp Linh Lang cũng nhanh chóng xông tới rồi vẽ một phù văn, bắt lấy người giấy nhỏ bên trong con rối.

Người giấy vừa rời khỏi, bộ thân thể kia liền ngã xuống đất không nhúc nhích nữa.

Vừa bắt ra Diệp Linh Lang mới phát hiện, người giấy nhỏ bên trong vậy mà không giống những con trước đó!

Trên người giấy nhỏ này có hoa văn phức tạp hơn những con nàng đã thấy trước đó, hơn nữa màu sắc cũng có chút khác biệt, những người giấy nhỏ trước đó đều là trắng tinh, nhưng người giấy nhỏ này lại hơi sậm màu và đυ.c hơn.

Trên phần đầu nó có cả mắt và miệng, đôi mắt rất to tròn, miệng lại rất nhỏ, thậm chí nhìn qua có chút đáng yêu.

Tuy rằng đôi mắt cùng cái miệng này đều là do cắt ra, nhưng chúng nó sẽ hơi di chuyển theo sự thay đổi trên gương mặt nó.

Nó vừa bị xách lên đã lộ ra vẻ sợ hãi, cái miệng nhỏ cùng đôi mắt to tròn đều nhăn lại, thoạt nhìn vô cùng đáng thương.

Giây tiếp theo, nó liền oa oa khóc lớn.

Lúc nó khóc vậy mà thật sự chảy nước mắt, nước mắt nhanh chóng thấm ướt cả người bằng giấy của nó, sau khi ướt nó liền nằm bẹp trong lòng bàn tay của Diệp Linh Lang không dậy nổi, thân thể lúc này quá nặng lại dinh dính.

“…....”

Diệp Linh Lang quả thật bị nó làm cho ngây người, lần đầu tiên nàng nhìn thấy thứ vừa ngu ngốc lại có chút đáng yêu như vậy.

Khi hai người bọn họ đang nhìn chằm chằm nghiên cứu người giấy nhỏ, thì bỗng nhiên phía sau truyền đến một trận động tĩnh rất lớn.

Diệp Linh Lang cùng Trần Thất Nguyên vừa nhìn lại thì phát hiện Cung Bội Lan đã mang theo đội ngũ con rối gϊếŧ ra tới, bà ta điên rồi đúng không?

Đây chính là ở ngoài mật thất đó, đang trong phạm vi của Thần Y Cốc đó! Cách đó không xa sẽ có người đi lại! Bà ta là không thèm quan tâm nữa sao?

Nhưng không thể không nói, ý tưởng được ăn cả ngã về không này của bà ta vẫn có phần hiệu quả, bởi vì Diệp Linh Lang cùng Trần Thất Nguyên đã dùng hết bùa chú, lúc này cũng không kịp vẽ thêm, nếu bây giờ bọn họ bị bắt được sẽ không còn đường chạy trốn.

Chỉ cần nhanh chóng giải quyết bọn họ trước khi bị người khác phát hiện, bà ta sẽ không bại lộ.

Rất nhanh, Cung Bội Lan đã dẫn theo đội quân con rối gϊếŧ qua, Diệp Linh Lang cùng Trần Thất Nguyên sợ tới mức bỏ chạy về phía trung tâm.

Nhưng những con rối đó lại rơi xuống bốn phương tám hướng, dễ dàng vây quanh bọn họ.

Khi sắp bị đám con rối bắt được thì Diệp Linh Lang bỗng nhiên nghe được một tiếng kêu nho nhỏ vang lên từ trong lòng bàn tay.

“Y… Nha!”