Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tất Cả Phản Diện Đều Hắc Hóa, Chỉ Có Sư Muội Là Hài Hước

Chương 264: Gϊếŧ đi! Tất cả đều tới đây! Cùng ta đi chết đi!

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hai người nói vài câu liền trở về chuyện chính, bởi vì bọn họ di chuyển rất nhanh nên lúc này đã sắp lên đến đỉnh núi thứ hai rồi.

“Tại sao Diệp Dung Nguyệt vừa tới ngươi lại vội vã lại đây báo tin cho ta?”

“Bởi vì ta không tin nàng ta, thủ tịch Thất Tinh Tông còn chưa tới nàng ta liền mang theo một đám người ngoài chạy lên, biết rõ sư huynh ta đang ở trên, không chừng là muốn đánh bài cảm tình mượn tay bọn họ bắt Bùi Lạc Bạch, cho nên ta liền chạy tới thông tri ngươi.”

Không thể không nói, giác quan thứ sáu của Giang Du Tranh thật đúng là chính xác.

Diệp Dung Nguyệt đúng là nghĩ như vậy.

Mang theo liếʍ cẩu lại tụ hội với nam chủ, đùa bỡn hai nam nhân trong tay lại lợi dụng bọn họ gϊếŧ Đại sư huynh nhà nàng, thuận lợi đoạt được duyên sinh lệnh cùng Phù Đồ tháp.

Trong nguyên tác chính là viết như vậy, nàng ta đợi đám người đằng trước tiêu hao gần hết rồi lấy tu vi Kim Đan kỳ đi chém Bùi Lạc Bạch một đao cuối cùng, đoạt được chí bảo Phù Đồ tháp.

Tình tiết Diệp Dung Nguyệt dẫm lên xương cốt Thanh Huyền tông bò lên đã diễn ra sớm hơn một năm, cứ vậy bắt đầu mở màn rồi sao?

Diệp Linh Lang cảm thấy thời gian này cũng quá trùng hợp rồi, trước khi đi Thanh Vân Châu Đại sư huynh bỗng nhiên rời đi.

Nhưng vẫn luôn kéo dài tới khi Diệp Dung Nguyệt bị phạt gần kết thúc, Đại sư huynh mới đi diệt môn, cực kỳ giống như đang đợi nàng ta.

Tóm lại, bất luận nơi nào xảy ra chuyện, nơi nào có bảo vật, nàng ta vĩnh viễn không vắng họp, rất không bình thường.

“Vậy khi các ngươi cùng Diệp Dung Nguyệt nói vị trí…”

“Sư đệ kia của ta có một cái miệng rất khéo đưa đẩy, biểu diễn một lần lừa dối người ngoài chỉ nói với nàng ta.”

“Làm tốt lắm!”

“Đó là do nàng ta không được ưa thích.”

Hai người vừa dứt lời, đột nhiên trên đỉnh đầu vèo một chút, có hai người ngự kiếm bay qua.

Là Diệp Dung Nguyệt cùng liếʍ cẩu mới!

Thấy như vậy Giang Du Tranh lập tức nóng nảy.

“Sư đệ ta nói đã chỉ vị trí sai mà, ta cũng không biết nàng tại sao lại bay thẳng!”

“Không sao, chúng ta đẩy nhanh tốc độ đi, tận lực đừng làm cho bọn họ phát hiện.”

Nói xong Diệp Linh Lang dán cho Giang Du Tranh một tấm bùa gia tốc rồi lại thêm bùa ẩn thân, hai người vèo một chút xông ra, cứ việc đã chú ý nhưng bỗng nhiên gia tốc vẫn gây ra chút động tĩnh.

Diệp Dung Nguyệt tới trước bọn họ một bước, nhưng Diệp Linh Lang cũng không chậm hơn nhiều, hơn nữa nàng còn phải quan sát một chút.

Ở trên đỉnh núi, dưới một khối nham thạch màu đen, cả người Bùi Lạc Bạch dính đầy máu, tay chắm chặt trường kiếm, hắn đang quỳ một gối trên mặt đất chống đỡ thân thể, hai mắt che kín tơ máu đỏ tươi lạnh lùng nhìn phía trước.

Dưới chân hắn thi thể chất thành đống, máu văng khắp nơi, sau lưng hắn không xa là một vực sâu thâm thẩm, không nhìn thấy đểm cuối.

Ở phía đối diện, Tư Ngự Thần dẫn đầu đứng ở nơi đó, bên người ngoại trừ vài đệ tử Côn Ngô Thành ra còn có không ít người không thuộc tông môn, đám người này bị thương nặng hơn nhiều so với đệ tử Côn Ngô Thành, lúc này trạng thái bọn họ rất không tốt, đang đỡ người thở dốc.

Nhìn dáng vẻ này thì cách đây không lâu mới vừa đã trải qua một trận huyết chiến, đã chết một mảnh, bọn họ là số may mắn còn sống.

“Ngự Thần!”

Diệp Dung Nguyệt bất ngờ kêu một tiếng đánh vỡ cục diện bế tắc, bọn họ không khỏi quay đầu nhìn lại.

Tư Ngự Thần nhìn thấy Diệp Dung Nguyệt đuổi tới, đầu tiên là cau mày.

“Sao muội lại tới đây? Thủ tịch Đường Nhất Phàm các người không phải muốn chậm một chút mới đến sao? Muội không cùng người của Thất Tinh Tông ở cùng nhau?”

Diệp Dung Nguyệt ngẩn ra.

“Ngự Thần, huynh không muốn ta tới đây sao? Nhưng ta lo lắng cho huynh mà! Đại ma đầu này chậm chạp mãi bắt không được, huynh sẽ mãi chìm trong nguy hiểm.”

Nghe được lời này, Giang Du Tranh dùng sức túm túm tay áo Diệp Linh Lang.

“Nghe thấy không? Nàng ta thật biết nói chuyện mà! Ngươi không phải muốn tẩy não ta sao? Ngươi học một chút đi chứ!”

???

Diệp Linh Lang lập tức giơ tay gõ lên trán hắn một cái.

Bệnh tâm thần mà!

“Ta không có gì nguy hiểm, muội đi về trước, chờ đệ tử Thất Tinh Tông tới rồi lại đây.”

“Ta không quay về, ta muốn cùng huynh cùng tiến cùng lui!”

Diệp Dung Nguyệt nói xong rút kiếm ra chỉ vào Bùi Lạc Bạch.

“Hắn đã là nỏ mạnh hết đà, Ngự Thần cùng Chiêm Diệc Hình cùng khống chế hắn đi, ta sẽ chính tay đâm hắn!”

“Yên tâm, mọi người đều là Nguyên Anh kỳ, hắn mặc dù có lợi hại đi nữa chẳng lẽ còn có thể bay lên trời sao? Ngược lại là vị thủ tịch đại đệ tử Côn Ngô Thành này, ngươi cũng là Nguyên Anh hậu kỳ, có nhiều trợ giúp như vậy vẫn chậm chạp không bắt được người, có chút không thể nào nói nổi đó.” Chiêm Diệc Hình lập tức âm dương quái khí một câu.

Tư Ngự Thần càng cau mày, “Không thể xúc động, hắn đã là Nguyên Anh hậu kỳ kém một bước Hóa Thần, nếu hắn tự bạo, cả một Thạch Trạch Cốc đều sẽ chịu nạn, trên đỉnh núi thứ nhất có nhiều người vô tội như vậy…”

“Đã tham dự vào, vậy không phải vô tội.” Diệp Dung Nguyệt cắt ngang lời hắn: “Hơn nữa, bọn họ lại không phải không biết tự bảo vệ mình, bị thương một chút tính là gì?”

“Dung Nguyệt! Không được làm bậy!”

“Rốt cuộc là ta làm bậy hay là ngươi có lòng riêng, nếu ngươi thật sự dốc toàn lực ứng phó sao hắn có thể chịu được lâu như vậy, nói trắng ra là ngươi tự cho hắn cơ hội!”

“Hắn là đệ tử Thanh Huyền tông, thuộc về Liên Minh tông môn, hắn nên bị mang về tiếp thu phán xét chứ không phải loạn kiếm gϊếŧ chết, chờ Đường Nhất Phàm sư huynh của muội mang theo người tới, Côn Ngô Thành cùng Thất Tinh Tông liên thủ, chúng ta có thể bắt sống hắn về.”

“Còn phán xét gì nữa hả? Hắn chính là một đại ma đầu rồi! Đan Tâm Đường là nơi nào? Diệu thủ thần y hành y tế thế, hắn diệt toàn môn người ta, hắn còn có thể có nỗi khổ gì? Nhiều mạng người như vậy trên tay hắn, hắn chết cũng không đáng tiếc!”

“Dung Nguyệt!”

“Sao ngươi còn chưa động thủ nữa?! Ngươi không phải vì Diệp Linh Lang đó chứ?”

Tư Ngự Thần trừng lớn hai mắt, không thể hiểu nổi nhìn Diệp Dung Nguyệt.

“Cái này có liên quan gì?”

“Nếu không phải vì Diệp Linh Lang, vậy ngươi nương tay lâu như vậy là có ý gì? Chẳng lẽ ngươi còn muốn cùng hắn thưởng thức lẫn nhau? Ngươi đã quên ở Điên Phong Võ Hội hắn đã làm ngươi chịu bao nhiêu sỉ nhục sao! Hơn nữa hắn là ma đầu, ngươi là danh môn chính phái, ngươi còn muốn liên quan gì đến hắn nữa?”

Tư Ngự Thần cau chặt mày, bàn tay đang cầm kiếm cũng nhịn không được siết lại, hắn nhìn chằm chằm vào Diệp Dung Nguyệt, giống như muốn nhìn thấu người này.

Lúc này, Bùi Lạc Bạch bên kia bỗng nhiên bật cười, tiếng cười từ nhỏ dần dần lớn lên, có chút tự chê cười lại trào phúng.

“Đúng vậy, ta chỉ là một ma đầu gϊếŧ người không chớp mắt, ngươi đang do dự cái gì? Ai muốn cùng ngươi thưởng thức lẫn nhau hả, ngươi chỉ là một thủ hạ bại tướng ngu ngốc. Gϊếŧ đi! Tất cả đều tới đây! Nếu các ngươi đều không muốn sống nữa, vậy cùng ta đi chết đi!”

Hắn vừa dứt lời, Chiêm Diệc Hình liền dẫn đầu vọt lên.

“Nếu không phải Liên Minh tông môn các ngươi một đường ngăn cản, các thế lực khác đã sớm vây công gϊếŧ chết hắn rồi, đến giờ ta xem như đã hiểu, các ngươi rõ ràng là muốn bao che hắn! Buồn cười! Ta tuyệt đối sẽ không để các ngươi thực hiện được!”

Thấy hắn xông lên, Diệp Dung Nguyệt cũng theo sau vọt lên.

Bùi Lạc Bạch nắm chặt kiếm vung lên, nhanh chóng cùng bọn họ đánh nhau.

Tuy rằng hắn đã bị trọng thương, tuy rằng hắn đã chiến đấu trăm trận, nhưng hắn vừa động thủ liền có khí thế áp đảo Chiêm Diệc Hình cùng Diệp Dung Nguyệt, chỉ bằng vào hai người bọn họ căn bản đánh không lại Bùi Lạc Bạch.

“Ngự Thần, ngươi còn thất thần làm gì nữa? Động thủ đi! Ngươi chẳng lẽ muốn tận mắt nhìn thấy ta chết trong tay hắn sao? Nếu như ta chết, đời này ngươi có thể yên tâm được sao? Ngươi không làm ta thất vọng sao?”

“Động thủ đi! Lại không động thủ thì các thế lực khác sẽ chạy đến đây! Đến lúc đó chúng ta chưa chắc động được đại ma đầu này! Cơ hội này không thể để cho người khác cướp đi được!”

“Tư Ngự Thần! Ta nói ngươi động thủ! Lập tức! Lập tức!”

Diệp Dung Nguyệt không nghĩ tới, Liên Minh tông môn còn muốn bắt sống người về, cho nên nàng cần thiết phải gϊếŧ chết Bùi Lạc Bạch trước khi những người khác kéo tới, nếu không để lạc vào tay bọn họ, nàng liền kiếm củi ba năm thiêu một giờ!
« Chương TrướcChương Tiếp »