Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tất Cả Phản Diện Đều Hắc Hóa, Chỉ Có Sư Muội Là Hài Hước

Chương 263: Chỉ cần không bị tẩy não là có thể bảo vệ đầu óc

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trong nguyên tác Nhậm Đường Liên cũng không có ra tay, bởi vì hắn là minh chủ, một ma đầu Nguyên Anh kỳ của một tông môn không quen biết không đáng để hắn động thủ, người bên dưới sẽ tự mình giải quyết.

Nhưng hiện tại Nhậm Đường Liên vẫn không có ra tay, nếu hắn ra tay sẽ rất nhanh giải quyết nhưng lúc ấy Bùi Lạc Bạch chắc hẳn phải chết, có lẽ là tiện nghi sư tôn bận tâm đến nàng, cho nàng một cơ hội đi.

“Ngươi muốn làm thế nào? Tình huống này của hắn có lẽ cũng sắp kết thúc rồi. Tình huống tốt nhất là tông môn chúng ta tự giải quyết, hắn ít nhất có thể được toàn thây, kết cục không đến mức quá khó coi, nhưng nếu là rơi vào tay người khác, vậy thật sự rất thảm.” Giang Du Tranh cũng chỉ biết thở dài.

“Ta sẽ không để huynh ấy chết.”

Giang Du Tranh sửng sốt, tuy rằng bên trong dự kiến, nhưng mà…

“Một mình hắn không có khả năng đối địch với cả Tu Tiên giới, thêm ngươi cũng không thể! Ngươi đi chính là chịu chết đó!”

“Vậy ta liền không nên đi sao? Nếu đại sư huynh nhà ngươi xảy ra chuyện, ngươi có đi hay không?”

Giang Du Tranh há miệng muốn nói gì, nhưng thế nào cũng nói không nên lời.

“Nhưng hắn rốt cuộc thật sự diệt toàn môn người ta, tội lỗi này…”

“Các ngươi chỉ biết hắn diệt cả nhà người khác, nhưng khi hắn bị người diệt môn đâu có ai làm chủ cho hắn? Hơn nữa các ngươi làm sao biết được những kẻ bị diệt môn hôm nay không phải là hung thủ nên đền tội của ngày trước?”

Giang Du Tranh khϊếp sợ không biết nói gì.

“Trong này đúng sai ân oán nhiều như vậy, ai có thể nói cho rõ? Lui lại một vạn bước, ngươi cảm thấy hắn diệt cả nhà người khác là tội ác tày trời, vậy ta chẳng lẽ chính là người tốt sao? Ta có lẽ chính là một tiểu ma đầu, cùng đại ma đầu chung một phe, không phải hợp lý sao.”

Giang Du Tranh há miệng thở dốc, muốn nói lại thôi, cuối cùng thay đổi vài câu mới hỏi lại.

“Ngươi… Ngươi thật sự muốn một mình đi vào sao?”

“Đúng vậy, một mình đi vào, nếu ngươi có nhìn thấy các đệ tử khác của Thanh Huyền tông tới thì giúp ta ngăn cản một chút, cứ nói… Ta triệu tập bọn họ ở dưới trấn nhỏ tập hợp.”

Diệp Linh Lang lấy ra một miếng ngọc bội đưa cho Giang Du Tranh.

“Tín vật này cho ngươi.”

“Ngươi tin tưởng ta như vậy?”

“Bởi vì ngươi lớn lên rất đáng tin.”

Giang Du Tranh lại sửng sốt, hả?

Thấy Diệp Linh Lang muốn đi vào trong, Giang Du Tranh lại nói: “Ngươi nhất định phải nghĩ kỹ kế sách rồi hãy đi, hắn đã điên cuồng rồi, gần như lục thân không nhận, đừng trông cậy vào chút tình đồng môn có thể đả động hắn.”

“Biết rồi!”

“Hắn đang ở trên đỉnh núi thứ hai, ngươi đi đường tắt qua đi, chắc là có thể nhanh hơn một chút so với đám người bị chúng ta lừa đi vòng vòng.”

“Cảm ơn ngươi.”

“Còn có…”

Diệp Linh Lang quay lại nhìn hắn.

Giang Du Tranh đột nhiên không biết nên nói gì.

“Chú ý an toàn.”

“Được.”

Diệp Linh Lang thật sự đi rồi, Giang Du Tranh nhìn nàng vài lần, trong lòng trước sau không bỏ xuống được.

Mấy tháng không thấy, nàng đã đột phá Kim Đan rồi, thoạt nhìn lại lớn lên một chút, hình như từ lần đầu tiên bọn họ gặp mặt đến nay đã được một năm rồi, nàng cũng sắp mười ba tuổi rồi đúng không?

Diệp Linh Lang đi một đoạn, vừa mới đến gần đỉnh núi thứ hai thì đột nhiên phía sau có chút động tĩnh, một bóng dáng đang hấp tấp vọt lại đây.

“Hù chết ta, ta còn tưởng rằng ngươi sẽ bay thẳng đến đó làm ta đuổi không kịp chứ, tốt rồi, rốt cuộc tìm được!”

Diệp Linh Lang nhìn lại thì thấy Giang Du Tranh đang vội vàng chạy tới.

“Quá rõ ràng nên ta không bay thẳng, chỉ có thể men theo cánh rừng này đi, sao vậy?”

“Ta vừa mới trở về một chuyến, nghe được tin tức mới nhất, Diệp Dung Nguyệt đã lên núi! Ta lập tức chạy tới nói cho ngươi.”

Diệp Linh Lang giật mình, nhưng dưới chân cũng không ngừng lại, Giang Du Tranh nhanh chóng đuổi kịp nàng vừa đi vừa nói chuyện.

“Nàng ta không phải bị chưởng môn Thất Tinh Tông phạt ở Tư Quá Nhai nửa năm sao?”

“Phạt nàng ta chỉ là muốn cho mọi người một lời giải thích thôi, chưởng môn Thất Tinh Tông sao bỏ được phạt lâu như vậy, hơn nữa Diệp Dung Nguyệt kia rất biết làm nũng lấy lòng, người bình thường chịu không được.”

Diệp Linh Lang nhướng mày.

“Các ngươi trước đó không phải đều gọi nàng ta là tẩu tử sao?”

“Trước đó đúng là vậy, nhưng chúng ta lại không phải bị mù, lúc ở thành Già Vân nàng ta không phải đã cùng Hứa Thiên Du kia ở chung sao? Lúc ấy chúng ta đã không thích rồi, cảm thấy nàng ta không xứng với đại sư huynh. Sau đó lại tới Điên Phong Võ Hội, lúc cùng ngươi thi đấu cuối cùng còn hạ độc thủ không phải sao? Chúng ta đều thấy được.”

Diệp Linh Lang hơi bất ngờ, cái này cùng với nhóm vai phụ nàng biết không quá giống nhau, trong nguyên tác mỗi người đều là tín đồ của Diệp Dung Nguyệt, giống như bị tẩy não vậy, nhưng trong hiện thực mọi người vậy mà không mù nữa?

“Không chỉ có như vậy, sau đó nàng ta còn chạy tới chỗ đại sư huynh chúng ta thổi gió bên tai, muốn kích động hắn hỗ trợ ra tay đối phó ngươi, đại sư huynh chúng ta mới khuyên nhủ nên dùng nhiều thời gian tu luyện chứ không nên so đo hơn thua như vậy, khiến nàng ta tức giận bỏ chạy, sau đó nữa truyền ra chuyện bị phạt chúng ta mới biết được nàng ta lại chạy đi trộn lẫn với yêu tộc, thật là quá đáng!”

Giang Du Tranh vừa mở miệng liền nói không ngừng, trong lòng tất cả đều là oán khí.

“Không chỉ có như vậy, ngươi biết nàng ta vừa mới lên núi là đi cùng ai không? Là con trai của cốc chủ Thần Y Cốc đó! Được lắm, ngươi nói nàng ta sao lại đi đến đâu đều có người vây quanh chứ? Hơn nữa mỗi người đều lai lịch bất phàm. Đi đến Thanh Vân Châu thì đi cùng yêu tộc, tới đuổi gϊếŧ kẻ thù của Thần Y Cốc thì đi cùng con trai cốc chủ.”

“Đừng nghi ngờ, mọi người đều chỉ là một con cá trong ao cá của nàng ta thôi, bao gồm đại sư huynh nhà ngươi.” Diệp Linh Lang một bên bay nhanh, một bên khó hiểu: “Vậy các ngươi đều biết nàng ta không phải người tốt thì cứ tránh xa là được, còn tức giận như vậy làm gì? Đại sư huynh nhà ngươi chẳng lẽ còn chưa thanh tỉnh nữa?”

“Đúng vậy!”

Diệp Linh Lang khϊếp sợ vô cùng, đến cả Tạ Lâm Dật đều lên bờ rồi, Tư Ngự Thần vẫn còn đang chìm sao! Nam thần cao lãnh khi yêu đương lại đáng sợ vậy sao!

“Ngươi không biết nàng ta biết khóc cỡ nào đâu. Trước đó là chuyện lúc thi đấu hạ độc thủ với ngươi đúng không? Lại xúi giục đại sư huynh đi đối phó ngươi, khi đại sư huynh nghi ngờ nhân phẩm, nàng ta liền khóc lóc nói mình có tâm ma, nàng ta khống chế không được, thật là khó chịu, cầu xin đại sư huynh cứu nàng ta, đại sư huynh nhà ta lại đau lòng…”

Diệp Linh Lang trừng lớn hai mắt, còn có thể như vậy? Học xong học xong.

“Sau đó nàng ta cùng yêu tộc trộn lẫn bị phát hiện, nàng ta lại nói không biết gì hết, lại còn mang theo một thân trọng thương trở về, thoạt nhìn giống như sắp chết đến nơi, khóc lóc thảm thương, nói là mình quá đơn thuần bị lừa đến thê thảm, nhìn thấy nàng ta trọng thương đòi chết đòi sống, đại sư huynh nhà ta lại nhịn không được tha thứ một lần.”

Cái này học không được, phải khóc thành bộ dáng gì mới đáng thương như vậy.

Diệp Dung Nguyệt này chỉ là giả vờ, nếu không thì đúng là rất phù hợp hình tượng nữ chủ khổ tình trong truyện xưa, động một chút thì bị lừa, bị thương, bị người yêu hoài nghi, thật đáng sợ mà.

“Ngươi chưa thấy thôi nàng ta thật sự rất biết khóc, khóc đến ta đều sắp tin.”

“Vậy sao ngươi lại không tin?”

“Nàng ta lại không phải khóc với ta, ta có thể tùy thời chạy trốn, chỉ cần không bị tẩy não là có thể bảo vệ đầu óc, nếu nàng ta cũng làm ta chịu chung thì có khi không giữ nổi rồi, còn may nàng ta không nhìn trúng ta.”

Diệp Linh Lang trừng lớn hai mắt, cái này cũng đáng kiêu ngạo như vậy?

Làm nàng nhịn không được muốn trêu chọc hắn một chút.

“Còn có một loại khả năng, ngươi không bị nàng ta tẩy não, nhưng mà ngươi đã bị ta tẩy não rồi, đầu óc ngươi đã sớm giữ không nổi chỉ là ngươi không biết thôi.”

Giang Du Tranh sửng sốt.

“Thật vậy sao? Vậy ngươi có thể tẩy não nghiêm túc một chút hay không, nỗ lực một chút, thời gian dài một chút? Ngươi tẩy hai câu liền chạy mất, quá có lệ rồi.”

???
« Chương TrướcChương Tiếp »