Chương 262: Dù cho mỗi người đều gϊếŧ, hắn cũng sẽ không đền tội nha

Diệp Linh Lang một bên nghe đám người người thảo luận, một bên đi theo đội ngũ đến Thạch Trạch Cốc.

“Nghe nói đại ma đầu Bùi Lạc Bạch kia đã gϊếŧ đến điên rồi, dưới chân tất cả đều là thi thể, trên người vô số máu tươi!”

Diệp Linh Lang nghe nhiều, rốt cuộc nhịn không được mở miệng.

“Hắn gϊếŧ điên rồi, chẳng lẽ còn không phải do các ngươi tự mình đưa lên cho hắn gϊếŧ sao? Nếu không phải vì một duyên sinh lệnh cùng Phù Đồ tháp trên người hắn, các ngươi sẽ từng người đi đưa đầu cho hắn gϊếŧ sao?”

Tin tức của Phù Đồ tháp là Diệp Linh Lang tới nơi này mới nghe nói, Thần Y Cốc thấy đã lâu cũng chưa bắt được Bùi Lạc Bạch lại tuyên bố một tin tức.

Bùi Lạc Bạch diệt toàn môn Đan Tâm Đường, cướp đi chí bảo Phù Đồ tháp, tháp đang ở trên người hắn, nếu ai có thể gϊếŧ được Bùi Lạc Bạch thì Phù Đồ tháp liền thuộc về người đó, Thần Y Cốc tuyệt đối không truy cứu.

Nếu nói duyên sinh lệnh là thứ mà tầng lớp quản lý của các thế lực lớn muốn có được, cũng là nguyên nhân họ không ngừng phái người đánh gϊếŧ Bùi Lạc Bạch, vậy Phù Đồ tháp chính là thứ làm mọi người điên cuồng, tự nguyện muốn chịu nguy hiểm đi mưu cầu cơ duyên.

Tóm lại, hai cái chồng lên nhau, người muốn đuổi gϊếŧ Bùi Lạc Bạch càng ngày càng nhiều.

Nghe Diệp Linh Lang hỏi như vậy, tất cả người bên cạnh đều ngây ngẩn cả người, tiểu cô nương này sao lại có ý tưởng kỳ lạ như vậy? Thích ngược lại với mọi người?

“Nhưng hắn là một đại ma đầu, ai cũng có thể gϊếŧ.”

“Nhưng hắn vẫn chưa tới gϊếŧ ngươi mà, ngươi lại muốn vì ba chữ đại ma đầu đi gϊếŧ hắn, kết quả là bản thân bị gϊếŧ chết, rồi lại đem thù hận đổ lên người hắn, còn phải tự cho mình một cái danh nghĩa anh dũng hy sinh, giúp đỡ chính nghĩa, các ngươi thật biết kiếm lời đó.”

Những người đó trừng lớn hai mắt, lời này sao lại thấy có chút có lý, không biết phản bác thế nào.

“Nhưng nếu không ai đi gϊếŧ, đại ma đầu này làm sao đền tội? Thay trời hành đạo, hưởng ứng đạo nghĩa là việc chúng ta không thể chối từ!”

Nghe được lời này, Diệp Linh Lang lại cười.

“Nhưng mà dù mỗi người đều chạy đi gϊếŧ, hắn cũng sẽ không đền tội đâu.”

“Tại sao?”

“Bởi vì ta không cho phép.”

Trong nguyên tác có ghi lại, Đại sư huynh từ lúc xảy ra chuyện đến khi bị gϊếŧ là khoảng năm ngày, nàng hiện tại vẫn còn kịp.

Nói xong, Diệp Linh Lang cũng mặc kệ bọn họ, dán bùa gia tốc rồi nhanh chóng bay lên núi.

Những người còn lại nghe nàng nói vậy không khỏi hít ngược một hơi khí lạnh, nàng đang nói cái gì!

“Nàng không cho? Nàng là ai hả? Nàng cũng quá coi trọng mình rồi!”

“Đúng vậy, nàng cũng chỉ là một Kim Đan nhỏ mà thôi, có tư cách gì không cho phép chứ? Minh chủ tông môn là Hóa Thần đó, bản thân Thần Y Cốc cũng có cung phụng một vị Hóa Thần. Mặc dù người bên dưới trị không được, không chừng minh chủ khi nào đó sẽ tự mình tới thanh lý môn hộ, lại không có thì Hóa Thần của Thần Y Cốc tự mình ra tay cũng được! Nàng tính cái gì!”

“Chờ đã, chỉ có mình ta thấy kỳ quái, sao nàng lại thay đại ma đầu nói chuyện hả? Chắc không phải là người thân của đại ma đầu chứ?”

Lời này vừa ra, chung quanh một mảnh hút khí, bọn họ gặp gỡ người thân của đại ma đầu sao?

Diệp Linh Lang bay nhanh lên núi, trên núi cũng có không ít người, số người nghe được tin tức từ các nơi của Tu Tiên giới đổ về nối liền không dứt, nhưng càng tới gần chỗ của Đại sư huynh thì càng ít tán tu, người của tông môn cùng các thế lực lớn càng nhiều.

Rất nhanh, Diệp Linh Lang đã thấy được một ít đệ tử tông môn bình thường, nàng vượt qua bọn họ tiếp tục đi lên trước, đi đến một đoạn nữa nàng lại thấy được người của tứ đại tông môn.

Giống như lời của đám người bên dưới, trong tứ đại tông môn, xông vào trước tiên chính là Côn Ngô Thành, theo sau đó chính là Thất Tinh Tông, còn người của Ẩn Nguyệt Cung cùng Liệt Dương Điện tới không quá nhiều, giống như không quá quan tâm chuyện này.

Diệp Linh Lang đang muốn tiếp tục đi vào bên trong, đột nhiên có hai người nhanh chóng áp sát phía sau kêu nàng dừng lại.

“Cô nương, phía trước rất nguy hiểm xin đừng đến gần, tuy rằng đại ma đầu ai cũng có thể gϊếŧ, nhưng vì vậy mất đi tính mạng thì không đáng giá. Ngươi thật sự khăng khăng muốn đi chúng ta cũng không cản được, nhưng đại sư huynh của chúng ta đang ở bên trong, ngươi sẽ không có cơ hội gì đâu, trừ khi ngươi muốn đi làm pháo hôi.”

Nghe được lời này Diệp Linh Lang không khỏi quay lại, lúc này mới thấy hai người đang khuyên nàng là đệ tử Côn Ngô Thành.

Bọn họ nhìn thấy Diệp Linh Lang quả thật rất khϊếp sợ.

“Diệp Linh Lang!”

“Ngươi… Ngươi chờ đã, ta đi kêu sư huynh lại đây, ngươi đừng chạy loạn!”

Vì thế, một đệ tử Côn Ngô Thành lập tức chạy đi, một người khác ở lại nhìn nàng.

Rất nhanh, Giang Du Tranh đã theo đệ tử kia vội vội vàng vàng đuổi lại đây, hắn tới nơi liền dặn dò hai sư đệ: “Chuyện nhìn thấy Diệp Linh Lang đến đây không thể nói ra, biết không?”

“Đã biết sư huynh.”

Giang Du Tranh nhìn bốn bề vắng lặng, liền kéo Diệp Linh Lang đi vào trong rừng.

“Sao ngươi lại tới đây?”

Hỏi xong Giang Du Tranh mới cảm thấy mình hỏi thừa, nhóm người của Thanh Huyền tông có cảm tình tốt như vậy, sao có thể không có ai tới, chỉ là hắn không nghĩ tới chỉ có một mình Diệp Linh Lang đến đây.

“Một mình ngươi tới sao? Các sư huynh khác đâu?”

“Không biết, chúng ta vẫn luôn chia nhau đi rèn luyện, bọn họ có lẽ còn chưa thu được tin tức, tình huống bên trong như thế nào rồi, đại sư huynh của ngươi đang ở bên trong sao?”

“Bọn họ đã giao thủ khá lâu, tình huống của Bùi Lạc Bạch không tốt lắm, đặc biệt là trạng thái tinh thần rất không tốt, gặp người gϊếŧ người, không nghe ai khuyên nhủ, không nương tay cũng không bình tĩnh, thoạt nhìn sắp tẩu hỏa nhập ma rồi. Đại sư huynh nhà ta không dám cùng hắn đánh bừa, bởi vì nếu thật sự chọc giận Bùi Lạc Bạch, trước khi hắn chết chắc sẽ lôi kéo người cả núi chôn cùng.”

“Cho nên các ngươi canh giữ ở bên ngoài khuyên mọi người không cần đi vào?”

“Bọn họ đi vào có ích lợi gì chứ! Thực lực đều không cao đi vào cũng chỉ thêm phiền! Một đám đều ôm tâm lý cơ hôi, muốn nhân lúc người khác cùng Bùi Lạc Bạch đánh nhau mình có thể ở bên cạnh đánh lén, bổ một đao cuối cùng. Thay vì để trường hợp càng ngày càng loạn, không bằng chúng ta trước tiên ngăn cản, tránh cho sự tình không thể khống chế.”

“Còn gì nữa? Đem tin tức ngươi biết nói hết cho ta đi.”

“Lúc thu được tin tức thì Côn Ngô Thành chúng ta cách bên này gần nhất, cho nên minh chủ phái chúng ta lại đây nhanh nhất cố gắng khống chế tình huống. Thất Tinh Tông ở phía sau, nhưng thủ tịch Đường Nhất Phàm của bọn họ chắc rất nhanh sẽ đuổi kịp. Nếu hắn tới rồi cùng đại sư huynh ta liên thủ, sẽ có cơ hội khống chế Bùi Lạc Bạch.”

Giang Du Tranh thở dài.

“Tuy rằng có chúng ta ở phía trước khống chế, nhưng khen thưởng của Thần Y Cốc quá dụ hoặc, người tới càng ngày càng nhiều, các thế lực khác cũng không ngừng ùa đến nơi này, hai ngày trước chúng ta còn có thể chặn lại người, nhưng hôm nay chúng ta đã không chặn lại được, chỉ có thể mở miệng khuyên bảo, sáng nay đã có hai nhóm thế lực đi vào, đều là đại Nguyên Anh, bên trong rất nhanh sẽ loạn thành một nồi cháo.”

Diệp Linh Lang biết trong nguyên tác không có đệ tử Côn Ngô Thành ở phía trước cản người, cũng không có ra tay khống chế.

Trong nguyên tác chính là một đám lại một đám người vây công, trường hợp hỗn loạn vô cùng, mỗi người đều có thể đi lên đâm một kiếm, mà ai cũng có thể tùy thời bị đâm chết.

Có lẽ bởi vì lúc ở Điên Phong Võ Hội Thanh Huyền tông đã đánh ra tên tuổi, cho nên khi Đại sư huynh xảy ra chuyện, Liên Minh tông môn đã ra tay can thiệp trước, tránh cho sự tình hoàn toàn không thể khống chế.

Rốt cuộc mỗi người đều biết Bùi Lạc Bạch là Đại sư huynh Thanh Huyền tông, mới vừa cầm giải nhất tổ cao cấp của Điên Phong Võ Hội, hắn cùng Liên Minh đã hình thành liên kết, tông môn nhất định ra tay đi quản.

Bất luận là gϊếŧ chết tạ tội hay thế nào, tông môn khẳng định hy vọng tự mình xử lý, chứ không phải giao cho người khác tự do muốn làm gì cũng được.

Nhưng dù vậy, thế lực tông môn cũng không thể một tay che trời ở hạ Tu Tiên giới, cho nên sự tình cho tới hôm nay cũng dần dần bắt đầu mất khống chế rồi.