Chương 261: Đại Diệp Tử cùng Tiểu Diệp Tử

Móng vuốt của Thái Tử trời sinh tự mang theo lực công kích hoang dã của hung thú cứ vậy cào lên.

Chỉ thấy rắn nhỏ rót linh lực vào chuôi kiếm, nhanh chóng biến đổi hình dạng, “Phanh” một tiếng, dù nhỏ lập tức căng ra, hoàn hảo ngăn cản một cào của Thái Tử.

Thái Tử vốn dĩ mang theo vài phần ý định trả thù do bị đánh thức, nhưng lúc này một trảo của nó chẳng những bị ngăn cản lại còn bị bắn ngược trở về, nó hoàn toàn không nghĩ sẽ bị bắn ngược, không chút phòng ngừa nào, cứ vậy trực tiếp bị đập vào mặt.

Thái Tử đau đến ngao một tiếng, nhảy về sau còn bị té trên mặt đất lăn một vòng.

Anh anh anh, còn có thể như vậy, khi dễ thú, nó không chơi nữa.

Diệp Linh Lang không để ý tới Thái Tử la lối khóc lóc lăn lộn đằng kia, nàng bị lực công kích cùng phòng ngự của dù nhỏ làm cho sợ ngây người, vui vẻ đặt ở trong tay lăn qua lật lại chơi.

Đúng lúc này, tay nàng bỗng nhiên bị hắn điều khiển nhấc lên, dù nhỏ bung ra đưa đến giữa không trung, ngay sau đó thân thể nàng cũng bị khống chế nhảy lên mặt dù ngồi xuống.

Mặt dù rộng rãi ngồi thoải mái hơn thân kiếm nhiều.

Ngồi dù nhỏ xoay vài vòng rồi rắn nhỏ mới cho nàng đáp xuống đất, sau đó khép dù lại đặt vào tay nàng.

Diệp Linh Lang cầm dù đỏ lên càng xem càng thích.

Mặt ngoài màu đỏ đều dùng những nguyên liệu tinh tế lại quý giá làm ra, xương cá làm khung dù bị luyện hóa đến gần như trong suốt như ngọc, tản ra chút ánh sáng lạnh càng làm tôn lên mặt dù đỏ rực rỡ.

“Còn kém một bước cuối cùng, phiên bản đầu tiên gần như đã đầy đủ công năng cơ bản rồi.”

“Bước cuối cùng?”

Diệp Linh Lang còn đang khó hiểu thì tay nàng lần nữa bị hắn thao tác, dù đỏ hóa thành trường kiếm cắt lên ngón tay nàng một đương, dòng máu đỏ tươi lập tức chảy ra nhỏ giọt lên thân kiếm, chảy vào từng hoa văn.

Lúc này, nàng cảm giác được lực lượng trong thân thể đang nhanh chóng xói mòn, giống hệt như lúc bị rắn nhỏ hút máu.

“Máu của ngươi có thể làm vạn vật sinh trưởng, nhiều thêm một chút cũng có thể kí©h thí©ɧ nó sinh linh trí nhanh hơn, chỉ cần nuôi dưỡng thật tốt, chắc là không cần lâu lắm cũng có thể sinh trí.”

Trước khi cả người Diệp Ling Lang thoát lực sắp choáng váng, miệng vết thương trên ngón tay cũng nhanh chóng ngừng chảy máu.

“Có lẽ được rồi.”

Sau khi hấp thụ hết máu, trên thân kiếm chợt lóe ánh đỏ, càng có khí thế hơn lúc nãy .

“Ngươi vừa mới nói phiên bản đầu tiên?”

“Ừ, ngươi không phải còn muốn có lực công kích đặc biệt cùng phòng ngự đặc biệt sao? Quá vội vàng nên không có làm, hơn nữa cũng không gặp được tài liệu gì tốt cả, về sau gặp được lại sửa cho ngươi.”

“Còn có thể làm tốt hơn nữa sao?”

“Đương nhiên rồi, về sau gặp được tài liệu tốt hơn còn có thể thăng cấp cho nó, không ngừng hoàn thiện không ngừng cải tiến, càng lúc càng phù hợp với ngươi.”

Diệp Linh Lang hơi nghiêng đầu mỉm cười.

“Thật tốt quá.”

Nhưng vui sướиɠ qua đi nàng lại nói: “Chúng ta xuất phát đi, chế tạo dù nhỏ đã tốn chút thời gian rồi, tuy rằng Đại sư huynh có lẽ còn chịu đựng được nhưng ta cũng nên đi tìm rồi.”

“Được.”

Cảm giác hồn phách trong cơ thể đang chuẩn bị rút ra, Diệp Linh Lang nhanh chóng tự ôm mình hô to một tiếng.

“Đừng đi!”

“Làm sao vậy?”

“Ta mất máu quá nhiều muốn nghỉ ngơi, nhưng lại không muốn ngồi Huyền Ảnh nữa.”

Lúc này, Diệp Linh Lang lại nghe được trong miệng mình phát ra một tiếng than nhẹ bất đắc dĩ.

Dù đỏ nhanh chóng bay lên, thân thể nàng cũng được điều khiển nhẹ nhàng bay đi, cứ vậy được dù nhỏ chở đi bay nhanh theo hướng nam thẳng đến Thần Y Cốc.

Diệp Linh Lang vừa lòng nhắm hai mắt, nghỉ ngơi trong chốc lát.

“Ngươi thật sự không nhớ rõ mình tên là gì sao? Ta cũng không thể luôn không xưng hô như vậy?”

“Để ta nghĩ lại.” Vài giây sau, hắn lại đáp: “Nghĩ ra rồi.”

Diệp Linh Lang hơi tỉnh táo một chút, chỉ thấy hắn mượn tay nàng cầm Huyền Ảnh từ nhẫn ra, dùng linh lực lau chùi trên thân kiếm Huyền Ảnh một chút.

Thân kiếm nhanh chóng xuất hiện ba chữ viết rất cổ xưa, còn may mà nàng xem nhiều sách cổ, liếc mắt một cái liền nhận ra.

“Dạ Thanh Huyền, ngươi tên Dạ Thanh Huyền sao?”

“Chắc là vậy.”

“Cũng quá trùng hợp rồi, ngươi cũng là Thanh Huyền.”

“Ừ, ta cũng mới vừa biết.”

Diệp Linh Lang bị hắn làm cho tức cười.

“Ngươi họ Dạ, ta thì họ Diệp, bốn bỏ năm lên chúng ta gần như cùng họ, ta quyết định cho ngươi mượn biệt danh của dùng một chút.”

“Hửm?”

“Về sau ta sẽ gọi ngươi là Đại Diệp Tử.”

“Vậy xem ra ta nên gọi ngươi là Tiểu Diệp Tử rồi.”

“Cho ngươi gọi đó, Đại Diệp Tử nhà ta.”

“Được, Tiểu Diệp Tử nhà ta.” Dạ Thanh Huyền không khỏi cười khẽ một tiếng.

“Ngủ đi, ta dẫn ngươi đi tìm Đại sư huynh của ngươi.”

Diệp Linh Lang mất máu nhiều cũng thật sự mệt, nàng hơi lệch đầu sang một bên, không bao lâu đã ngủ rồi.

Dạ Thanh Huyền vẻ mặt bất đắc dĩ, vung tay lên, làm Huyền Ảnh bay ra trước kéo bọn họ bay đi.

Mất máu quá nhiều là tổn thương trên thân thể, ngự dù phi hành sẽ tiêu hao thể lực chứ không phải linh hồn lực.

Không muốn ngồi trên Huyền Ảnh lại muốn ngự dù, còn không phải tự mình mệt hơn sao, đúng là một lá cây nhỏ ngốc nghếch.

Dạ Thanh Huyền thấy nàng ngủ rồi mới xếp hai chân lên, một tay đưa lên gối sau đầu, sau đó cũng nhắm hai mắt lại.

Hắn lần này tỉnh lại thời gian quá dài, hồn phách có hơi mệt mỏi, hắn cũng nên ngủ một giấc.

Không biết đã qua bao lâu, Diệp Linh Lang cảm giác được đã lâu không có ngủ một giấc dài như vậy, cũng ngủ rất lâu.

Nàng vừa mở mắt thì thấy chút ánh sáng nhẹ phía chân trời.

Lúc này, nàng phát hiện trong thân thể hơi rộng mở, Dạ Thanh Huyền rời khỏi thân thể này rồi?

Nàng giật giật cổ tay một chút, quả nhiên cảm giác được hắn, chắc là đang ngủ rồi.

Lúc này nàng cuối đầu nhìn xuống thử mới thấy Huyền Ảnh đang bay đằng trước kéo theo dù nhỏ, nha, cái nhày đúng là giả ngự dù phi hành mà, cũng bay một ngày một đêm rồi.

Vừa tờ mờ sáng, Diệp Linh Lang thu dù lại, để Huyền Ảnh mang nàng đến một chỗ đất trống gần đó.

Vừa rơi xuống đất, không cần đi hỏi thăm liền nghe được đám người trên đường thảo luận chuyện của Đại sư huynh.

“Nghe nói đại ma đầu Bùi Lạc Bạch kia hiện tại đang bị vây ở Thạch Trạch Cốc, giống như vây thú chiến đấu vậy!”

“Ai, hắn mới vừa đánh bại Tư Ngự Thần ở Điên Phong Võ Hội giành được giải nhất, sao lại luẩn quẩn trong lòng như vậy chứ? Tiền đồ rộng mở không cần, lại đi biến thành đại ma đầu ai cũng muốn gϊếŧ chết, cần gì chứ!”

“Ai biết được, dù sao đừng nói là Thần Y Cốc không buông tha hắn, ngay cả Liên Minh tông môn cũng đang liên thủ diệt trừ kẻ làm tông môn hổ thẹn bại hoại này đó!”

“Xảy ra chuyện lớn như vậy, chưởng môn Thanh Huyền tông đâu? Không ra tới thể hiện thái độ gì à?”

“Không biết, người này giống như không hề tồn tại, nếu không phải minh chủ nói có quen biết hắn, mọi người đều cho rằng hắn là hư cấu.”

“Thôi đi, hắn ra tới cũng không thay đổi được kết quả gì, ta nghe nói tứ đại tông môn đã phái người đi bao vây tiêu diệt rồi, xông vào đầu tiên chính là Côn Ngô Thành, Thất Tinh Tông cũng theo sát sau đó, chắc là sắp đánh nhau rồi.”

“Vậy càng có chuyện để xem, ở Điên Phong Võ Hội vừa mới đánh qua, hiện tại lại muốn đánh một lần, Tư Ngự Thần nhất định dốc hết sức lực rửa mối nhục xưa, muốn lấy lại địa vị đứng đầu tông môn!”

“Kỳ thật Tư Ngự Thần dù đánh thắng cũng thắng không quang vinh lắm, Bùi Lạc Bạch bị bao vây tiễu trừ nhiều ngày như vậy, hắn hoàn toàn không chạy được mà vẫn luôn cứng rắn chống lại, toàn dựa vào thực lực cường đại chống chọi, thần tới sát thần, Phật tới sát Phật, tàn nhẫn vô cùng, nhưng bởi vậy hắn cũng bị thương rất nặng.”

“Quản làm gì, dù sao Bùi Lạc Bạch chắc chắn sẽ chết, Tư Ngự Thần lại là đệ nhất, đến nỗi có thắng quang vinh hay không, một danh môn chính phái cùng một đại ma đầu nói đạo nghĩa gì nữa?”

“Đúng vậy, Bùi Lạc Bạch đã là đại ma đầu, cùng hắn nói đạo nghĩa làm gì? Nên gϊếŧ! Đi đi đi, nhân lúc hắn còn chưa có chết, ta cũng lên núi đi xem!”