Chương 260: Không nghĩ tới ngươi vậy mà có một trái tim thiếu nữ

“Tới tới, ngươi lại ngóc đầu trở lại!”

Rắn nhỏ bất đắc dĩ nhỏ giọng khuyên nàng.

“Đừng nhúc nhích.”

“Sẽ như thế nào? Sẽ tẩu hỏa nhập ma sao? Ngươi bị hay là ta bị?”

“Chúng ta cùng nhau chịu.”

“Ồ, vậy ta đừng nhúc nhích thì hơn.”

Được Diệp Linh Lang phối hợp, hồn phách rắn nhỏ rất nhanh đã hoàn toàn tiến vào thân thể của nàng.

“Ngươi có thể tiến vào thân thể của ta, vậy ta có phải cũng có thể chạy vào thân thể rắn nhỏ của ngươi hay không?”

“Lý luận là có thể.”

Nghe được chính miệng mình nói ra câu trả lời với giọng điệu khác lạ, Diệp Linh Lang cảm giác rất kỳ diệu, chỉ là tự hỏi tự đáp nhìn có chút ngốc.

“Vậy ngươi dạy ta đi, ta muốn vào chơi.”

“Ngươi vào không được.”

“Tại sao?”

“Hồn lực không đủ, rời khỏi thân thể sẽ hồn phi phách tán.”

“Linh hồn lực của ngươi rất mạnh sao?”

“Mạnh hơn ngươi một chút.”

“Nếu ngươi có thể tiến vào thân thể của ta, vậy ngươi cũng có thể tiến vào thân thể những người khác nữa đúng không? Vậy nếu ngươi không muốn làm rắn nữa, cũng có thể đổi một giống loài khác để chơi đúng không?”

“Ta vốn dĩ không phải rắn.”

“Vậy ngươi là gì nha?”

“Ta không nhớ rõ.”

Cảm giác được nàng lại muốn nói gì đó, rắn nhỏ lập tức giành trước mở miệng.

“Ngươi còn muốn luyện vũ khí nữa không?”

“Muốn chứ.”

“Chúng ta làm vũ khí trước đi.”

“Ta có thể hỏi một vấn đề cuối cùng hay không, ngươi vừa mới đoạt quyền nói chuyện đúng không? Ta cảm giác được, ta hình như cướp không lại ngươi.”

“Ừ, hiện tại ta thậm chí có thể đánh nát hồn phách của ngươi, chiếm cứ thân thể này, cái này gọi là đoạt xá.”

Diệp Linh Lang hít ngược một hơi khí lạnh, thì ra đoạt xá chính là như vậy sao.

“Chỉ bởi vì linh hồn lực của ta kém hơn ngươi sao?”

“Đúng vậy, cho nên ngươi phải lo tu luyện cho tốt, bằng không ta tùy thời có thể cướp đoạt thân thể này.”

“Không nghĩ tới ngươi lại có một trái tim thiếu nữ như vậy.”

“……”

“Hay là ngươi hóa thành hình người đi, sau đó chúng ta lại trao đổi, ngươi đi theo các sư huynh nhà ta anh anh anh làm nũng, ta muốn vác lấy đại đao chém gϊếŧ tứ phương.”

???

Giây tiếp theo, một bàn tay của Diệp Linh Lang bị khống chế nâng lên, sau đó búng một cái lên trán của mình.

“Không cần suy nghĩ những thứ lung tung rối loạn đó nữa.”

“Hả? Ngươi búng ta như vậy, ngươi có đau không?”

“Có.”

Giây tiếp theo, Diệp Linh Lang lại giơ tay tát nhẹ một cái lên đầu mình.

???

“Ngươi làm gì?”

“Ngươi vừa mới đánh ta, chúng ta có qua có lại.”

“……”

Rắn nhỏ lại thở dài một hơi.

“Đừng thở dài nữa, sẽ già đó. Ngươi thật vất vả được làm thiếu nữ một lần, ngươi phải biết quý trọng.”

“Được rồi.”

Diệp Linh Lang vẫn là đầu tiên nghe chính mình phát ra âm thanh tràn đầy bất đắc dĩ, rất thần kỳ đó!

Bất quá hiện tại không phải lúc để chơi.

“Chúng ta tạo vũ khí trước đi.”

“Ừ, ngươi an tĩnh chút đừng cử động, thân thể giao cho ta điều khiển.”

Hắn nói xong Diệp Linh Lang thật đúng là ngoan ngoãn không cử động nữa.

Hắn giơ tay lên, đám gỗ bên cạnh liền bay xuống cái ao nhỏ đã khô cạn, lại cửa động tay một chút, một ngọn lửa nóng rực nháy mắt xuất hiện trên đầu ngón tay.

Hắn nhanh chóng đưa ngọn lửa trên đầu ngón tay vào đám gỗ bên dưới, đem toàn bộ linh trì biến thành một hố lửa thật lớn, sau đó bắt đầu rèn xương cốt cá đuối.

Rõ ràng điều kiện nơi này rất đơn sơ, nhưng thao tác tay của hắn lại giống như tốt hơn đa số pháp bảo của các luyện khí sư ngòai kia.

Cảm giác giống như tất cả mọi thứ đều lấy từ tự nhiên, mà quá trình đến kết quả đều liên kết với trời đất.

Diệp Linh Lang cũng là lần đầu phát hiện Phượng Hoàng Thần Hỏa của nàng lại có thể điều tiết thay đổi nhiệt độ đến từng phần nhỏ, điều chỉnh hướng lửa đốt cùng góc độ linh hoạt cực kỳ, giống như ngọn lửa này cũng có một đôi tay vậy.

Thừa dịp này, nàng cẩn thận quan sát, nghiêm túc học tập, cẩn thận đi cảm nhận từng chút.

Cơ hội này thật sự rất khó gặp, giống như có người tay cầm tay dạy cho nàng, hướng dẫn nàng làm sao sử dụng thân thể này một lần nữa, phát huy tất cả kỹ năng đến mức tận cùng.

Khi hắn luyện chế vũ khí không hề dùng đỉnh lò luyện khí, cũng không có bất luận pháp bảo công cụ trợ giúp gì, chỉ đơn giản dựa vào hai tay mà thôi.

Nhưng thao tác đơn thuần đó lại hoàn toàn không thua kém những pháp bảo phụ trợ, thậm chí so với khi sử dụng pháp bảo càng thêm tinh tế, bởi vì mỗi một chi tiết đều do tự hắn khống chế.

Diệp Linh Lang trước nay chưa từng cảm thấy bàn tay nhỏ mảnh khảnh của mình lại đẹp như vậy, dáng vẻ nhỏ nhắn lại thuần thục mọi thứ kia thật sự quá mê người.

Nàng bỗng nhiên nghĩ đến, nếu như rắn nhỏ hóa thành hình người thì đôi tay kia khẳng định cũng thon dài có lực, nếu không sao có thể linh hoạt lại tinh tế như vậy được?

Hắn luyện chế từ đêm khuya tới lúc sáng sớm, lại từ sáng sớm chế tạo tới hoàng hôn, từ hoàng hôn liên tục tới gần sáng hôm sau, động tác trên tay chưa ngừng lại chút nào.

“Mệt không?”

Nghe được lời này từ miệng mình nói ra, Diệp LInh Lang cảm giác có chút hoảng hốt.

Lời này là đang hỏi nàng đúng không?

Nhưng mà, sao hắn lại đi hỏi nàng có mệt hay không, người vẫn luôn điều khiển linh lực, dùng hết tâm trí đi chế tạo vũ khí không phải hắn sao?

Tuy rằng là thế, nhưng nàng đúng là rất mệt, dù sao thể lực cùng linh lực đã tiêu hao đều là của nàng.

“Không mệt.”

“Nhanh thôi, ngươi lại kiên trì một chút, nếu thật sự không được ta sẽ nghỉ một lát.”

“Vậy còn ngươi? Ngươi mệt không?”

“Cái này với ta mà nói, hình như rất dễ dàng.”

“Hình như?”

“Ừ, cảm giác càng làm càng thấy đơn giản, bất kể là thao tác hay là mức tiêu hao linh hồn lực đều nhẹ nhàng hơn nhiều so với ta nghĩ, thật giống như ta vốn dĩ đã biết làm.”

“Chẳng lẽ trước đó ngươi không biết bản thân biết làm sao?”

“Không biết, chỉ là trong tiềm thức cảm thấy có thể làm thử một chút, nhưng không nghĩ tới đúng là rất thành tạo.”

“……”

Đây là kiểu phát biểu gì hả, nàng không muốn nghe nữa.

Khi nào đó nàng cũng muốn trong tiềm thức cảm thấy mình có thể bố trí đại trận siêu thần, khi thao tác thật thì phát hiện đúng là rất suôn sẻ, như vậy chắc sướиɠ ngây người.

Nhưng hiện thực lại rất khác biệt, đầu óc nàng mỗi lần đều nói biết rõ nhưng tay nàng vĩnh viễn không làm được, phải lặp đi lặp lại, luyện tập nhiều lần mới được.

“Không khéo trước kia ngươi chính là một luyện khí sư đó.”

“Không phải.”

“Hử?”

“Bởi vì cảm giác ta biết rất nhiều thứ, nhưng cụ thể là gì thì nhớ không rõ.”

“……”

Thôi đi, không nói chuyện nữa, chuyên tâm tạo vũ khí đi.

Thời gian từng chút từng chút trôi qua, ánh nắng đầu tiên phía chân trời cũng đã xuyên qua tầng mây chiếu xuống.

“Được rồi.”

Diệp Linh Lang lập tức bừng tỉnh từ cơn buồn ngủ.

Thì ra hai hồn phách dùng chung một thân thể, một hồn phách khác có thể lười biếng ngủ gà ngủ gật nha!

Kỹ năng mới, học được.

Sau khi tỉnh lại nàng liền nhìn thấy một cây dù nhỏ màu đỏ rất tinh xảo đang nằm trong tay.

“Thật là đẹp đó!”

Diệp Linh Lang nhịn không được giơ tay lên cẩn thận lật xem, thử bung dù nhỏ ra thì thấy kích thước không quá lớn, vừa đủ để che cho một người thôi.

“Ta dạy cho ngươi dùng.”

Rắn nhỏ nói xong liền khép dù đỏ lại, rót linh lực vào trong cán dù, thân dù chợt lóe sáng rồi hóa thành một thanh kiếm, thân kiếm được bao quanh bởi những vệt sáng nhỏ màu đỏ giống như tơ lụa vậy.

Hắn giơ tay vung kiếm, một luồng kiếm khí cắt ra ngoài, trực tiếp đánh nát trận pháp che giấu nàng đã bố trí trước đó.

Không chỉ có như thế, kiếm khí không ngừng mang theo lực lượng cường đại bay thẳng lên trước, trong khoảnh khắc nó đi qua, một loạt cây cối đều ngã xuống.

Diệp Linh Lang còn chưa kịp cảm thán, hắn đã điều khiển cổ tay xoay một chút, một luồng kiếm khí đánh thẳng tới chỗ Thái Tử đang buồn ngủ ở gần đó.

Thái Tử thấy vậy sợ tới mức nhảy vèo một lên thân cây sau lưng, nó tức giận dùng móng vuốt cào cào nhánh cây, biểu thị bất mãn.

“Tới đây.”

Thái Tử sửng sốt, ta chỉ là làm bộ thôi chứ không muốn đánh nhau thật đâu.

Nhưng mà, Diệp Linh Lang trong trạng thái bị “đoạt xá” mang theo khí thế rất khủng bố.

Vì thế, Thái Tử ngao lên một tiếng vụt ra ngoài, cả cơ thể nhảy lên phía trước, nâng móng vuốt lên hung hăng cào một cái.

Cái này là ngươi kêu ta đánh đó, bị thương ta cũng không chịu trách nhiệm đâu!