Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tất Cả Phản Diện Đều Hắc Hóa, Chỉ Có Sư Muội Là Hài Hước

Chương 259: Nhắm mắt lại, đừng phản kháng

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Tức chết ta rồi...tức chết ta rồi, ta không phải vì muốn tốt cho nàng sao? Vậy mà đi tính kế ta! Sớm biết như thế, ta còn thu nghiệt đồ như nàng làm gì, chỉ biết kéo linh khí tai hoạ nhà ta!”

Sau khi Nhậm Đường Liên ào ào phát tin tức trong nhóm, rất nhanh đã thu được đối phương trả lời.

Thành chủ Côn Ngô Thành: Ta hoài nghi ngài tức muốn hộc máu là bởi vì, đường đường một sư tôn Hóa Thần kỳ, nhưng đồ đệ Trúc Cơ kỳ muốn chạy trốn ngài lại không có biện pháp nào.

Điện chủ Liệt Dương Điện: Nếu hối hận vậy ngài cứ đem nàng trục xuất sư môn đi, chỉ nói mà không làm là sao? Thừa dịp nàng còn chưa gây rắc rối, nhanh đi thông báo toàn tông môn đi, ngài từ bỏ nghiệt đồ này rồi!

Cung chủ Ẩn Nguyệt Cung: Ai nói không phải đâu? Ta cũng là vì tốt cho con trai của ta nhưng nó không hiểu, còn tự mình chạy đi, đến bây giờ cũng không để ý tới ta. Ta còn đang buồn khổ đây, chi bằng đêm nay chúng ta dựa gối đầu trò chuyện suốt đêm đi, giảm bớt buồn khổ trong lòng?

Chưởng môn Thất Tinh Tông: May mắn đệ tử nhà ta rất ngoan, phạt nàng đi Tư Quá Nhai liền thành thành thật thật lãnh phạt không chạy trốn, mỗi lần nghe đệ tử báo cáo tình huống ta đều rất vui mừng, trình độ dạy đồ đệ này của ngài không được rồi, chờ ta có rảnh lại để ngài tới lãnh giáo một chút.

Nghe mấy tin tức này, Nhậm Đường Liên lại tức giận quăng mạnh ngọc bài lên bàn một cái.

Sau khi quăng xong lại quay sang kiểm tra xem lực độ có lớn quá không, ngọc bài có hư hao gì không.

Thôi thôi, sư tôn nào mà không phát sầu, sư tôn nào mà không bạc đầu.

Hắn thở dài, mang theo khối ngọc bài của Diệp Linh Lang cùng đi.

Mười dặm bên ngoài, trên một ngọn núi hẻo lánh.

Diệp Linh Lang vừa rơi xuống đất, chuyện thứ nhất chính là nhanh chóng đào cái hố to rồi thả Thương Thủy Châu vào trong.

Nhân lúc Thương Thủy Châu đang tụ tập linh khí, nàng nhanh tay ở một bên bày trận pháp che giấu linh trì thật kỹ, tránh bị người phát hiện.

Làm xong, nàng lại nhanh chóng lấy đống tài liệu trong nhẫn ra, tất cả tài liệu rèn luyện đều đã đầy đủ hết, bao gồm công cụ cũng đã chuẩn bị một bộ, tuy rằng ngay lúc đó nàng cũng không dùng được, nhưng đã quen lo trước khỏi hoạ nên cũng chuẩn bị sẵn, không nghĩ tới rất nhanh đã cần dùng.

Linh trì dần dần tạo thành, Diệp Linh Lang liền nhảy vào bên trong.

Lúc còn ở thành Già Vân tu vi của nàng cũng đã đến Trúc Cơ hậu kỳ, sau đó là đến Điên Phong Võ Hội, lại đi Thanh Vân Châu, rồi ở Kính Hoa Sơn ngâm linh trì mười ngày, đã tích góp đủ để đột phá Kim Đan từ lâu.

Nhưng nàng lúc ấy nghĩ rằng dù sao cũng có tận ba linh căn, căn cơ nhất định phải thật vững chắc, không thể nóng nảy, cho nên vẫn luôn đè nặng không có đột phá.

Hiện tại Đại sư huynh xảy ra chuyện, nàng chờ không được nữa, tăng thêm một chút tu vi đều sẽ có thêm chút trợ lực.

Vì thế Diệp Linh Lang lập tức toàn thân toàn ý chìm vào đột phá giữa, nắm chặt hết thảy thời gian.

Mà bên cạnh linh trì, rắn nhỏ không biết đã xuất hiện khi nào, nó đang dạo qua một vòng xem xét số tài liệu trước mặt, Huyền Ảnh liền vèo một chút bay đến trước mặt nó.

“Đi vào trong nhẫn, kêu tiểu Thao Thiết, quả tuyết linh cùng tiểu quỷ hồn kia ra hết đi.”

Huyền Ảnh không nói hai lời lại vèo một chút bay vào trong nhẫn của Diệp Linh Lang, khi trở ra đã mang theo một chuỗi thú cưng.

Béo Đầu còn đang dán mấy tấm bùa spa xoa xoa đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, chuẩn bị mở miệng mắng chửi người.

Nó vừa mở mắt liền nhìn thấy một con rắn nhỏ màu đen gần trước mặt, lập tức sửng sốt một chút, “Huyền Ảnh, đây là huynh đệ mới tới sao? Ta lại muốn thất sủng nữa sao? Nó nhìn rất hung dữ đó, sao lại thế này?”

“Khuyên ngươi nghe lời chút, không tin ngươi chờ xem.”

Chỉ thấy rắn nhỏ vung đuôi chỉ chỉ vào mấy khối chất liệu vô cùng cứng rắn bên cạnh.

“Tiểu Thao Thiết, lại đây đập vỡ chúng ra, nhưng không thể nuốt mất, bằng không ta rút hết răng của ngươi.”

Nghe được lời này, lông tóc cả người Thái Tử đều nổ tung, giây tiếp theo liền nghe lời đi qua lăn lộn tài liệu.

“Tiểu quỷ hồn, ngươi dùng sát khí trên người nhuộm dần mấy tài liệu bên kia đi, đừng làm hỏng đó, bằng không ta xé ngươi thành hai mảnh, là kiểu không thể nào dính lại được nữa.”

Chiêu Tài không khỏi run lên, tròng mắt hơi hơi xoay chuyển, thành thành thật thật bay qua bên kia.

Lúc này, rắn nhỏ mới nhìn về phía Béo Đầu.

“Lão đại, ngươi nói ta làm, tuyệt không hai lời!”

“Ừ, tự mình đi ép nước đi.”

“……”

Thật tàn nhẫn mà.

Tuy rằng không biết tại sao Thái Tử, Chiêu Tài cùng với Huyền Ảnh đều sợ hãi vị lão đại mới tới này như vậy, nhưng vấn đề không lớn, ngươi sợ hắn sợ ta cũng sợ, xen lẫn vào giữa mọi người sẽ không sợ nữa.

Trong lúc mấy vật nhỏ tự chạy tới chạy lui làm việc, rắn nhỏ không khỏi quay lại liếc nhìn Huyền Ảnh một cái.

“Thất thần làm gì? Đi đốn cây đi, đỉnh núi bên kia có mấy cây thanh tùng vài trăm năm tuổi, chém về đây để lát nữa nhóm lửa luyện hóa.”

Huyền Ảnh lại vèo một chút biến mất.

Thời gian từng chút từng chút trôi qua, Diệp Linh Lang tốn một canh giờ thành công từ Trúc Cơ đột phá lên Kim Đan.

Khi một viên Kim Đan sáng lấp lánh hình thành trong đan điền, nàng cảm giác được ngũ giác cả người càng thêm nhanh nhạy, cảm giác đối với thế giới này càng thêm rõ ràng.

Nàng còn chưa mở mắt liền biết Béo Đầu đã phát hiện nàng đột phá thành công, đang ở một bên bắt đầu ấp ủ nước mắt, chuẩn bị lát nữa khóc lớn một trận, kéo thêm mấy tấm bùa spa.

Nàng không khỏi mỉm cười, quay sang một hướng khác, vừa mở mắt liền thấy rắn nhỏ đang ở bên ao nhìn nàng.

“Đột phá xong rồi?”

“Xong rồi.”

“Ta cũng đã chuẩn bị tốt, ngươi đứng lên đi.”

Diệp Linh Lang gật đầu một cái nhảy ra khỏi linh trì, nhanh chóng làm khô quần áo, cất Thương Thủy Châu lại, sau đó thu lại toàn bộ nước trong linh trì.

Sau khi thu xếp mới đến bên cạnh rắn nhỏ, lúc này nàng mới phát hiện phần lớn tài liệu đều được xử lý.

Xử lý những thứ này vậy mà chính là đám thú cưng vô cùng nghịch ngợm nhà mình.

Chúng nó không phải chỉ biết xem điện ảnh, ăn đồ ăn vặt, đánh nhau, ăn người, làm chuyện xấu thôi sao?

Sao có thể làm được những việc tỉ mỉ thế này luôn rồi? Lại còn không ồn ào không cãi cọ không quấy rối?

Diệp Linh Lang còn đang kinh ngạc, đột nhiên trên cổ truyền đến chút cảm giác lạnh lẽo, nàng quay sang mới thấy rắn nhỏ không biết khi nào đã bò lên trên cổ.

“Ngươi muốn làm gì?”

“Nhắm mắt lại, đừng phản kháng.”

Diệp Linh Lang không chút nghĩ ngợi liền làm theo.

Giây tiếp theo, nàng cảm giác giống như có thứ gì đang chen vào trong thân thể mình, chen đến toàn thân đều không thoải mái, nàng theo bản năng muốn chống lại.

“Đừng nhúc nhích, đừng đẩy ta ra ngoài.”

“Ngươi đang làm cái gì?”

“Đang tiến vào thân thể của ngươi.”

!!!

Còn có thể chơi như vậy nữa!

Nàng nháy mắt không dám động đậy, ngay cả hô hấp cũng có chút khẩn trương.

Đây là đem hồn phách tách ra khỏi thân rắn sao?

Tiếp theo hắn muốn cùng mình xài chung một thân thể?

Một cái thân thể, hai hồn phách, nếu đánh nhau làm sao bây giờ? Cảm giác có giống nhau không? Phát ra mệnh lệnh không giống nhau thì thân thể nghe ai? Bị thương tính cho ai? Nếu bị đau thì ai gánh vác?

Diệp Linh Lang đứng ở tại chỗ không có chống cự, nhưng tư duy bắt đầu không thể khống chế mà bay xa.

Đúng lúc này, nàng đột nhiên nâng tay lên nhéo gương mặt mình một cái.

“Ta rất đau, ngươi có đau không?”

Mắt thấy chỉ còn kém một chút liền hoàn thành, rắn nhỏ bất ngờ bị nhéo một chút giật mình, hồn phách cũng bị bắn ngược ra ngoài.

“……”

Bảo nàng đừng phản kháng, nhưng không bảo nàng tiếp thu nhanh như vậy, hơn nữa còn chơi đùa!

“Hả? Sao bỗng nhiên không chen nữa?”

“Ta bị bắn ra ngoài rồi.”

“Ta không chen ngươi mà.”

“Ừ, là ta không thao tác tốt.”

“Không phải là sợ đau nên ngươi không vào đó chứ?”

“……”

Nó sâu kín thở dài một tiếng, ổn định đạo tâm, thử lần nữa tiến vào.

MD: Mặc dù nam chính luôn ở bên cạnh thật nhưng tiểu sư muội vẫn còn nhỏ lắm, cả hai đều không có ý tưởng gì về phương diện tình cảm đâu, nam chính từ đầu đã lấy dáng vẻ rắn nhỏ xuất hiện nên cứ tự nhiên mà thân quen nhau thôi, tuyến tình cảm vẫn còn xa xôi lắm.
« Chương TrướcChương Tiếp »