Chương 255: Nàng như vậy ra cửa, rất nguy hiểm

Nhậm Đường Liên ôm một bụng tò mò đi theo sau Diệp Linh Lang, đi xem nàng nói nơi rất tốt rốt cuộc là nơi nào.

Hai người bọn họ dọc theo một con đường ở Kính Hoa Sơn đi tới, đường đi hắn rất quen thuộc, cảnh vật cũng là nhà mình, hết thảy đều giống như bình thường.

Mãi cho đến khi bọn họ đi vào một con đường mòn dẫn lên núi, sau đó bước vào một mảnh rừng hoa đào trên Kính Hoa Sơn, lúc này đang là mùa hoa nở sum xuê nhất, Nhậm Đường Liên dần dần cảm giác có chút không thích hợp.

Linh khí ở nơi này hình như nồng đậm hơn chỗ khác một phần, mà trước nay chưa từng có hiện tượng như vậy.

Nhậm Đường Liên nhắm mắt cẩn thận cảm nhận xung quanh một lần, tức khắc cau mày.

Tại sao linh khí bên ngoài rừng đào lại loãng hơn trước đó, mà linh khí bên trong rừng lại nồng đậm hơn trước nhiều như vậy? Giống như bên trong rừng đào đang có một bảo bối gì đó hút linh khí xung quanh lại đây.

Cảm giác bất an như lần Diệp Linh Lang kéo hết linh khí Cửu Hoa Sơn lập tức đánh úp lại.

Không thể nào? Chẳng lẽ linh khí của Kính Hoa Sơn nàng cũng buông tha nữa? Kính Hoa Sơn cũng không chịu nổi nàng gây họa như vậy đâu!

Ngay khi hắn còn đang vô cùng khẩn trương thì Diệp Linh Lang đã dẫn hắn tới chỗ sâu nhất trong rừng đào, nơi này hoa nở rực rỡ nhất, mà cũng nơi này không biết khi nào xuất hiện một cái linh trì!

Bên trên linh trì còn đang tỏa ra linh khí nồng đậm, toàn bộ cảnh tượng xa hoa lộng lẫy, làm người cảm thấy như đang lạc vào tiên cảnh.

“Đây là cái gì?”

“Là linh trì nha.”

“Từ đâu ra? Ta nhớ rõ Kính Hoa Sơn của ta không có linh trì mà!”

“Con mới vừa đào đó.”

???

Mới vừa dẫn nàng về đây chưa đến nửa canh giờ, nàng đã bắt đầu cải tạo Kính Hoa Sơn của hắn rồi?

Nếu cứ thế này mãi, về sau khi hắn cửa làm việc, lúc trở về còn có thể nhận ra nhà mình nữa không?

Trách không được linh khí ở Kính Hoa Sơn đều bị kéo lại đây, thì ra là nàng ở chỗ này tạo linh trì, đem linh khí hút lại đây hết rồi!

Trách không được nàng cam tâm tình nguyện theo hắn trở về Kính Hoa Sơn, thì ra đã sớm nhớ thương linh khí của Kính Hoa Sơn rồi!

Càng đáng giận chính là, việc này nàng chẳng những không dối gạt mà thậm chí còn chủ động mời hắn đến cùng hưởng thụ linh trì, đây còn không phải là đang tìm đồng bọn cùng phạm tội sao?

Nếu hắn cũng thành đồng phạm rồi, chẳng lẽ còn có mặt mũi tìm nàng tính sổ sao?

Hắn rốt cuộc đã thu nghiệt đồ gì đây, từng ngày chỉ nghĩ làm sao để tính kế sư tôn, có chút hiếu tâm nào hay không?

Nhậm Đường Liên tức khắc cảm giác tâm tắc, phải hít thở vài hơi mới có thở thông thuận lại.

“Sư tôn, ngài nhìn thấy linh trì đã kích động đến không nói nên lời rồi sao? Trăm triệu lần không nghĩ tới còn có thể ở trên đỉnh núi nhà mình ngâm linh trì đúng không?”

Diệp Linh Lang cười cười vẫy tay.

“Không cần phản ứng lớn như vậy đâu, phải học được bình tĩnh mọi lúc.”

“……’’

Lời nói đều bị ngươi nói xong rồi, vi sư chỉ cần phụ trách vỗ tay là được đúng không?

“Bất quá sư tôn, cái ao này là của một mình con nha, ngài muốn ngâm linh trì thì đi sang bên trái, cái linh trì bên kia lớn hơn một chút, cho ngài đó.”

???

“Con lại đào hai cái linh trì?”

“Sai rồi, là đào ba cái. Còn có một cái chuyên dụng cho thú cưng nữa, nếu ngài có nhu cầu cũng có thể thả linh sủng của mình vào trong. Nhưng sau khi bỏ vào còn có thể lấy ra hay không thì con không thể bảo đảm đâu.”

!!!

Ngay cả thú cưng cũng có được linh trì?

Đây là tóm được linh khí Kính Hoa Sơn liền dùng sức kéo sao?

Nhậm Đường Liên hít sâu một hơi, lại nhịn không được tâm tắc.

“Sư tôn còn thất thần làm gì, đi cách vách đi nha, con muốn nhảy vào rồi.”

“Con giải thích cho ta…”

“Ào” một tiếng vang lên, nước văng tung tóe, Diệp Linh Lang đã trực tiếp nhảy vào linh trì, Nhậm Đường Liên thấy vậy vèo một chút xoay người tránh đi.

Diệp Linh Lang vẫn để nguyên quần áo bơi một vòng quanh ao, nghe thấy bên trên không còn động tĩnh gì nữa mới lộ đầu nhỏ ra.

Oa! Ngâm linh trì quả nhiên rất thoải mái, trách không được những tiểu yêu đó không màng chết sống cũng muốn tranh giành linh trì.

Kinh mạch toàn thân bị linh khí nồng đậm vây quanh, mỗi một lỗ chân lông đều mở ra hấp thu linh khí, nàng cảm giác bản thân như đã bay tới thiên đường rồi.

Bên này, Nhậm Đường Liên dựa theo Diệp Linh Lang chỉ dẫn đi đến chỗ linh trì để cho hắn.

Thôi vậy, tuy rằng kéo linh khí của mình nhưng cũng xem như đồ đệ lần đầu tiên hiếu kính đi, nên hưởng thụ vẫn phải thả lỏng hưởng thụ một chút.

Sau khi đi tới hắn mới phát hiện, Thẩm Ly Huyền cùng Ninh Minh Thành đã ở bên trong ao rồi.

“……”

Thì ra căn bản không phải đặc biệt hiếu kính sư tôn như hắn, hắn chỉ là nhân tiện mà thôi.

Nhậm Đường Liên đứng ở ngoài linh trì, tức giận đến đỉnh đầu muốn bốc khói.

Một trưởng bối như hắn nhảy vào trong ao cùng hai tiểu bối ngâm chung là có ý gì?

Hắn đời này chưa từng trải qua loại chuyện này.

Lúc Nhậm Đường Liên đang chuẩn bị xoay người rời đi, hai người bên trong cũng nghe được động tĩnh, sau đó chủ động di chuyển vị trí nhường ra một chỗ lớn nhất ở giữa cho hắn.

“……”

Không khí đều đến đây rồi, hắn hình như cũng không thích hợp ném mặt bỏ đi.

Nhậm Đường Liên đứng ở nơi đó nội tâm giao chiến mấy trăm hiệp, sau đó rốt cuộc vẫn buông dáng người bước xuống linh trì.

Hắn trả giá nhiều linh khí như vậy, cũng không thể chỉ tiện nghi cho người khác, mình lại không hưởng thụ được chút nào đúng không?

Thôi, đồ đệ bất hiếu lại tai họa này, quay lại hắn chắc chắn sẽ dạy dỗ nàng một trận!

Khi toàn thân chìm vào trong linh trì, Nhậm Đường Liên cũng không khỏi thoải mái nheo mắt lại.

Tu vi hắn đã đến Hóa Thần, tác dụng tăng phúc của linh trì với hắn đã cực kỳ nhỏ bé, nhưng sau khi ngâm vào thật sự rất thoải mái, mặc dù chỉ là cảm nhận đơn thuần của thân thể.

Hắn không nhớ rõ đã bao lâu không rồi chưa ngâm linh trì, vẫn là trước sau như một làm người khó có thể kháng cự.

Thôi, đồ đệ này tuy rằng không tốt lắm, nhưng tốt xấu vẫn có thể nghĩ đến sư tôn, niệm tình nàng lần đầu vi phạm, cũng không phải không thể tha thứ một lần.

Lúc này, hắn phát hiện hai đứa nhỏ Thanh Huyền vậy mà đang hấp thu linh khí tu luyện.

Bọn họ rốt cuộc tại sao lại nỗ lực như vậy?

Hắn không nhớ Hoa Tu Viễn lại là người đối với đệ tử nghiêm khắc như vậy, sao lại dạy ra đám đệ tử lúc nào chỗ nào đều không quên tu luyện, mỗi người đều tự hạn chế khắc khổ đến vậy?

Trong lòng rất nghi ngờ nhưng hắn cũng không tiện trực tiếp hỏi ra, hắn chỉ đành quan sát một vòng quanh linh trì, sau đó phát hiện chỗ nguồn nước có một hạt châu.

Hạt châu ở nơi đó xoay tròn không ngừng hấp thu linh khí xung quanh, đem linh khí chuyển hóa thành linh dịch nhỏ vào trong nước.

Lúc này hắn mới đột nhiên nhận ra một vấn đề vô cùng nghiêm trọng đã bị xem nhẹ!

Đây chính là linh trì nhân tạo đó!

Bản thân linh trì đã vô cùng trân quý, linh trì tự nhiên cũng cực kỳ hiếm thấy, một khi phát hiện ra mọi người sẽ tranh đoạt đến vỡ đầu cũng muốn chiếm làm của riêng.

Nhưng mà, chỉ một hạt châu này thôi đã có thể ở nơi có linh khí tùy tiện làm ra một linh trì, hơn nữa một lần tạo thành ba cái!

Ba cái đó!

Tin này nếu truyền ra ngoài không biết sẽ làm bao nhiêu người điên cuồng, làm bao nhiêu người đỏ mắt, làm bao nhiêu người không màng tất cả chạy tới cướp đoạt nữa!

Đến lúc đó chắc chắc khiến cho mỗi người tranh đoạt, gió tanh mưa máu, thương vong vô số, trường hợp kia cũng không phải nói giỡn!

Huyệt thái dương của Nhậm Đường Liên nhịn không được giật giật, đồ đệ này của hắn sao lại có cả loại bảo bối quý hiếm như vầy, nàng rốt cuộc cất giấu bao nhiêu bảo vật chứ?

Nàng cứ như vậy ra cửa, rất là nguy hiểm!

“Linh Lang, hạt châu này con từ đâu có được?”

Bọn họ cách nhau không xa, chỉ dựa vào cành đào sum xuê ngăn cản tầm mắt, bởi vậy Nhậm Đường Liên nói chuyện Diệp Linh Lang vẫn có thể nghe được rõ ràng.

“Ngài nói Thương Thủy Châu sao?”

Thương Thủy Châu? Đây còn không phải là bảo bối của thành chủ Thanh Vân Châu sao?

Hắn biết Thương Thủy Châu nằm ở Thanh Vân Châu, nhưng lại không biết nó có thể tạo ra linh trì!

Nếu chuyện này sớm truyền ra ngoài thì Thanh Vân Châu cũng không cần đợi đến khi đại yêu hiện thế đâu, đã sớm không được yên ổn.

“Con lần này đi Thanh Vân Châu rốt cuộc nhặt được bao nhiêu bảo bối rồi?”

“Cũng không nhiều lắm, cũng chỉ có bốn món đại bảo bối, mười mấy món tiểu bảo bối thôi, còn có một đám bảo bối rách nát đếm không hết nữa.”

???

Cái này mà kêu không nhiều lắm?