Chương 254: Con mang người đi tới một chỗ rất hay

Nhậm Đường Liên rống một tiếng nhưng hết thảy đã không kịp nữa.

Thái Tử đã lăn lên rồi, tất cả cái nút đều bị đè lên một lần.

Giây tiếp theo, tàu bay “Vèo” một cái bay ra ngoài với tốc độ siêu nhanh, tất cả mọi người trên tàu đều theo quán tính ngã ra sau.

Diệp Linh Lang đang ngồi trong phòng suýt chút nữa té ngã, Nhậm Đường Liên đứng dậy đi ngăn cản thì trực tiếp đυ.ng vào khung cửa, mà Thẩm Ly Huyền cùng Ninh Minh Thành đang ngồi ở boong tàu tu luyện thiếu chút nữa bị hất văng ra ngoài, hai người bọn họ hoảng sợ lập tức chạy về trong phòng.

Nhậm Đường Liên lúc này cũng chạy tới bánh lái, thao tác một loạt làm tàu bay ổn định lại, lần nữa vững vàng bay đi.

Thấy không xảy ra chuyện gì, hắn vừa muốn thở ra một hơi thì lại nghe được Béo Đầu la lên.

“Xong rồi! Chiêu Tài bị thổi đi rồi!”

???

Nhậm Đường Liên bỗng nhiên có chút hỏng mất.

“Chiêu Tài lại là cái gì?”

“Chiêu Tài là thú cưng mà Diệp Linh Lang yêu quý nhất đó.”

“Thú cưng gì?”

“Một con Quỷ Vương. Chính là loại Quỷ Vương mà nếu nó bay ra ngoài, rơi xuống chỗ nào nơi đó sẽ chết một mảnh.”

!!!

Nhậm Đường Liên sợ tới mức trong lòng chấn động, cái gì thế này?

Nuôi hung thú cũng thôi đi, ngay cả quỷ cũng nuôi nữa? Hắn lúc trước đã xem nhẹ nàng rồi sao?

Chờ đã, Quỷ Vương bay ra rồi.

Nhậm Đường Liên vèo một chút chạy ra khỏi tàu bay, quả nhiên nhìn thấy đằng sau không xa đang có một bóng đen bay bay, bóng đen tràn ngập quỷ khí vẫn đang rơi xuống.

Hắn lập tức bay ra đuổi theo Quỷ Vương, lúc đuổi tới gần liền bị nó xem thành mục tiêu sống mà nhào lên định cắn xé, bộ dáng hung tàn kia quả thật vô cùng khủng bố.

Thấy nó cắn lại đây, Nhậm Đường Liên chỉ có thể quay đầu bỏ chạy, cũng không thể động thủ đánh lại được, rốt cuộc nếu đánh hỏng rồi thì đồ nhi bảo bối tai họa nhà hắn sẽ cùng hắn liều mạng.

Nhậm Đường Liên bị quỷ đuổi theo cắn mà không khỏi sy nghĩ, hắn không nhớ rõ đã bao lâu rồi mới lại chật vật như vậy.

Cũng may nơi này không ai thấy, bằng không mặt già này biết để nơi nào!

Thật vất vả dẫn theo Chiêu Tài trở về, vừa muốn đi lên tàu bay, kết quả tàu bay lại tăng tốc bay về trước.

Nhậm Đường Liên gấp đến độ tăng tốc đuổi theo tàu bay, sau khi đi lên lại phải thao tác một loạt lần nữa ổn định tàu, đồng thời lấy ra Khổn Tiên Thằng, nhanh tay trói Béo Đầu cùng Thái Tử lên cột để tránh chúng nó lại quấy rối.

Sau đó hắn lại chạy ra sau dẫn Chiêu Tài về, sau khi dẫn Chiêu Tài lên tàu hắn cũng thuận tay trói nó vào cột, đỡ phải tiếp tục bị đuổi theo cắn.

Làm xong hết thảy, Nhậm Đường Liên liền ngã ngồi trên ghế, mệt đến sắp đứt hơi, lúc tự rót ly trà cho mình mà tay vẫn còn run.

Hắn chưa từng dẫn theo nhiều thú cưng kỳ kỳ quái quái lại một bụng ý xấu như vậy, thật là đáng sợ!

“Sao các ngươi có thể tùy tiện ấn loạn xạ hả? Cái này rất nguy hiểm!”

“Vậy sao ngươi có thể có thể tùy tiện gạt người hả? Cái này thật quá đáng!”

“……”

Nhậm Đường Liên nhịn không được ấn ngón tay lên bàn một chút.

“Ta thừa nhận, vừa rồi ta lừa các ngươi là không đúng, được rồi chứ?”

“Nha, vậy ngươi trói chúng ta lại làm gì?”

“……”

Nhậm Đường Liên lại ấn ngón tay lên bàn hai cái.

“Nếu các ngươi đồng ý không phá phách nữa, ta sẽ tha cho các ngươi.”

“Vậy phải xem định nghĩa phá phách của ngươi có giống với ý tưởng của chúng ta hay không đã.”

“……”

Nhậm Đường Liên lại ấn tay lên bàn siêu nhiều lần, trực tiếp ấn vỡ một góc lớn.

Hắn hít sâu vài hơi sau đó đến gần Diệp Linh Lang.

“Linh Lang, con xem có biện pháp nào quản giáo đám thú cưng này hay không?”

Diệp Linh Lang lúc này mới phản ứng lại dời mắt khỏi trang sách, nhìn thấy ba con cùng bị trói lại, nàng không khỏi nhướng mày.

“Chúng nó ngày thường vẫn rất ngoan.”

“Rất ngoan?”

“Đúng vậy.”

Diệp Linh Lang đi đến cởi trói cho ba con chúng nó, sau đó từ nhẫn lấy ra các loại đồ ăn vặt cùng đồ uống bày ra một loạt, lại lấy tiếp một hạt châu ảo thuật, hạt châu vừa phóng lên phim hoạt hình liền xuất hiện.

Ba con mới vừa được cởi trói cộng thêm một con thỏ nhỏ không biết từ đâu chui ra, tất cả nhanh chóng tìm được vị trí ngồi xuống, an tĩnh vô cùng.

“Ta muốn đọc sách, đừng làm ồn đó.”

Ngoại trừ Chiêu Tài ra, ba con còn lại thành thành thật thật gật đầu một chút.

Chỉ trong nháy mắt, cả tàu bay liền tiến vào một trạng thái hài hòa kỳ diệu .

Hài hòa đến mức Nhậm Đường Liên còn không kịp phản ứng.

Đám thú cưng kỳ kỳ quái quái gì đây, đều đang làm mấy chuyện kỳ kỳ quái quái, lại xem những hình ảnh kỳ kỳ quái quái nữa?

Ai, đừng nói, cũng khá dễ nghe, đồ ăn vặt nhìn cũng rất ngon, chính là đến ăn chắc chắn sẽ bị đánh.

Vì thế, tàu bay một lần nữa thái ổn định bay đi.

Trước đó mọi người đều theo Truyền Tống Trận đi từ Cửu Hoa Sơn đến Thanh Vân Châu, lúc này toàn dựa tàu bay mang đi, bọn họ tốn thời gian một ngày một đêm mới bay đến dưới chân Cửu Hoa Sơn, lại đến cửa hàng Nhất Diệp Già Thiên.

Ngoại trừ tổ nhỏ đang xem phim, bốn người còn lại đều đi xuống.

Trước đó đã nghe nói qua cửa hàng này là của Diệp Linh Lang, nhưng Nhậm Đường Liên vẫn là lần đầu tiên đi vào, thiết kế thật sự rất tinh xảo lại sáng tạo.

Chỉ thấy Diệp Linh Lang nhanh chóng lấy ra một sọt lại một sọt linh thạch kiểm kê cất vào nhẫn, nhìn đến mức ba người ở đây đều nghẹn họng nhìn trân trối.

Nàng thật sự rất có tiền, nhưng khi bọn họ cho tiền, nàng căn bản không chút do dự vui vẻ nhận lấy toàn bộ, nàng thật sự rất tàn nhẫn!

Diệp Linh Lang thu linh thạch xong, lại đem những thứ nhặt được trong chuyến đi Thanh Vân Châu bày lên.

Nhìn nàng bày biện tràn đầy cả cửa hàng, ba người tức khắc lại chua xót, bọn họ lúc ấy vì sao lại luẩn quẩn trong lòng như vậy, đi đưa tiền cho tiểu phú bà này?

Thấy tiểu sư muôi tay chân nhanh nhẹn sắp xếp xong, Ninh Minh Thành luôn có năng lực tiếp thu mạnh nhất cũng đem đồ vật của mình đưa ra.

“Tiểu sư muội ta muốn bán cái này, cái này, còn có mấy món này nữa.”

Thẩm Ly Huyền thấy vậy không hề rụt rè nữa, cũng lấy mấy món càn quét được ở Thanh Vân Châu ra đưa cho Diệp Linh Lang, bỏ vào kho hàng.

Thấy bọn họ đã xong, Nhậm Đường Liên cũng nhịn không được đi theo lấy ra vài thứ.

Cứ như vậy, Nhất Diệp Già Thiên một lần nữa đầy ắp khai trương, Diệp Linh Lang dán xong thông báo liền trở về tàu bay.

“Linh Lang, kế tiếp con cũng nên theo ta về Kính Hoa Sơn rồi chứ?”

“Về chứ, hiện tại liền cùng ngài quay về.”

Nhậm Đường Liên không khỏi cau này, sao nàng lại đáp ứng sảng khoái như vậy?

“Con thật tình thật lòng cùng ta trở về?”

“Đương nhiên rồi, sư huynh của con còn ở trong tay ngài mà, sao có thể mặc kệ bọn họ được?”

Lời này vừa ra, Nhậm Đường Liên, cả Ninh Minh Thành cùng Thẩm Ly Huyền đều không khỏi dừng một chút, cứ có cảm giác không thích hợp.

“Đi nhanh thôi, thời gian gấp gáp nha!”

Nhậm Đường Liên lần nữa khởi động tàu bay, một hàng bốn người bốn thú cưng bay đi Kính Hoa Sơn.

Tàu bay bay thêm một ngày nữa mới đáp xuống một ngọn núi trên Kính Hoa Sơn.

Trước khi xuống tàu bay, Nhậm Đường Liên bảo Diệp Linh Lang thu đám thú cưng kia về, nàng cũng gật đầu làm theo, rốt cuộc mới đến, phải khiêm tốn một chút.

Mới vừa bước ra ngoài Diệp Linh Lang liền nhìn thấy được khung cảnh Kính Hoa Sơn, hoa thơm chim hót, phong cảnh tuyệt đẹp, quan trọng nhất chính là nàng cảm nhận được linh khí ở đây rất nồng đậm.

Thật là một nơi rất tốt! Bị sư tôn tiện nghi một mình độc chiếm cũng quá lãng phí rồi!

Bất quá không sao, có nàng tới rồi.

“Tề thúc, dẫn hai người bọn họ đến phòng cho khách đi. Linh Lang đi cùng ta, ta mang con đến phòng của con.”

“Vâng.”

Không thể không nói, Nhậm Đường Liên là một sư tôn cẩn thận lại ôn nhu, mang nàng đi dạo một vòng quang Kính Hoa Sơn, còn giới thiệu mọi thứ rất tỉ mỉ.

Kính Hoa Sơn không lớn, nhưng đúng là một nơi địa linh nhân kiệt thích hợp tu luyện.

“Bắt đầu từ hôm nay con liền ở lại chỗ này đi, nếu không có việc gì nữa ta về phòng trước.”

Sau khi tách ra khoảng nửa canh giờ, cửa phòng Nhậm Đường Liên liền bị gõ vang.

“Sư tôn.”

Nhậm Đường Liên vừa mở cửa liền nhìn thấy Diệp Linh Lang đang vui vẻ, lộ ra một nụ cười hưng phấn nhìn hắn.

“Con mang ngài đi đến một nơi rất tốt.”

???

Kính Hoa Sơn là địa bàn của hắn đó, có nơi nào tốt hắn không biết sao, còn cần nàng mang đi?