Chương 253: Cây vạn tuế ra hoa, lão trâu hồi xuân

Cuối cùng, Nhậm Đường Liên vẫn là lấy tàu bay bảo bối của hắn ra, lúc Diệp Linh Lang ngồi lên tâm trạng vô cùng vui sướиɠ, nàng hết nhìn nhìn chỗ này lại sờ sờ chỗ kia, cuối cùng thậm chí còn lấy ra giấy bút bắt đầu vẽ sơ đồ phác thảo.

Tàu bay không lớn, nhưng chim sẻ tuy nhỏ ngũ tạng lại đầy đủ, nó có một phòng cùng với một boong tàu, trong phòng bày trí cực kỳ xa hoa giống như ở tửu lầu, cũng đủ chỗ để bốn người bọn họ thoải mái ngồi ở bên trong uống trà trò chuyện.

Boong tàu rất rộng rãi, từ trên boong tàu có thể nhìn khắp phong cảnh bên ngoài, tầm nhìn cảnh vật cực kỳ rộng lớn.

Diệp Linh Lang trước đó chỉ gặp qua tàu bay trong sách vở mà thôi, nó là một công cụ phi hành vô cùng tiêu tốn, giá trị chế tạo cũng rất cao, nghe nói ở thượng Tu Tiên giới không ít đại tông môn đều có, nhưng ở hạ Tu Tiên giới thì lại rất ít nhìn thấy.

Chuyện sư tôn tiện nghi Nhậm Đường Liên có tàu bay vẫn là La Diên Trung nói với nàng.

Khi biết được nàng được Nhậm Đường Liên thu làm đồ đệ, hắn đã chạy đi hỏi thăm một vòng, gom lại tất cả các loại tư liệu lung tung rối loạn, tin tức bất kể thật giả mặc kệ có tác dụng hay không của Nhậm Đường Liên về cho nàng, cuối cùng đổi lại một chồng lá bùa, vui vẻ chạy đi.

Cho nên thừa dịp lần này muốn mang theo tiện nghi sư tôn ra cửa, nàng liền nhịn không được đòi hắn lấy ra ngồi thử, đây vẫn là đầu tiên nàng được ngồi tàu bay, ngồi thật thoải mái, nhưng mà thật sự rất tốn linh thạch.

Tốn đến nỗi tiện nghi sư tôn kia vẻ mặt đau người, đến bây giờ cũng chưa hoãn lại được.

Nếu như Thanh Huyền tông cũng có một tàu bay riêng thì hay rồi, về sau mỗi lần ra cửa sẽ càng phong cách.

Nghĩ như vậy, Diệp Linh Lang càng nghiêm túc viết viết vẽ vẽ trên giấy, sau khi vẽ xong lại cảm thấy không đủ, lục tìm trong nhẫn lấy ra một quyển sách cẩn thận lật xem, nghiên cứu xem có biện pháp nào để tiết kiệm linh thạch hay không.

Nàng ở bên này nghiêm túc làm nghiên cứu, hai vị sư huynh vừa quay lại nhìn thấy, tâm trạng thưởng thức phong cảnh lập tức không còn.

Thẩm Ly Huyền còn đang cân nhắc có nên ở trên tàu bay của người ta xem sách một lát hay không, hắn vừa quay sang thì phát hiện Ninh Minh Thành đã ở trên boong tàu đả tọa, tiến vào trạng thái tu luyện.

Cũng không cần như vậy…...

Diệp Linh Lang bỗng nhiên dừng bút một chút ngẩng đầu lên, nhìn thoáng ra bên ngoài, Thẩm Ly Huyền sợ tới mức vèo một chút ngồi xuống, nhanh tay lấy linh châu ra ngồi tu luyện.

Một lát sau, Diệp Linh Lang thu hồi tầm mắt tiếp tục cúi đầu viết viết vẽ vẽ, chưa nói câu nào, một lát sau suy nghĩ đến vấn đề quan trọng lại theo bản năng ngẩng đầu nhìn ra ngoài một chút.

Mà lúc này, Nhậm Đường Liên đang ở một bên dùng ngọc bài liên lạc với tứ đại chưởng môn.

“Minh chủ, ngài không nói hai lời liền chạy đi là chuyện thế nào? Một cái sạp lớn như Thanh Vân Châu mà ngài cứ mặc kệ?”

“Đừng kích động, ta có chuyện quan trọng nên phải đi trước. Đại yêu ở Thanh Vân Châu đã chết, tất cả tiểu yêu cũng không còn, có thể có bao nhiêu chuyện chứ, tự các ông có thể xử lý được.”

“Nhưng bên trong Thanh Vân Châu vẫn còn yêu khí chưa tan hết, có một phần đất đai đã bị yêu khí thẩm thấu, còn có kiến trúc bên trong phần lớn đã tổn hại, không có cách nào ở lại.”

“Vậy cứ dựa theo kế hoạch định ra lúc quyết định Phong Châu, các đại tông môn chia nhau an bài những người sống sót của Thanh Vân Châu, cho bọn họ một nơi để đặt chân. Với tình trạnh hiện giờ của Thanh Vân Châu, chắc bọn họ cũng không muốn trở về đâu.”

“Ngài không lo lắng Yêu tộc ngóc đầu trở lại sao?”

“Đánh sao?”

“……”

Bên kia truyền đến âm thanh tức giận đến cắn răng, “Không đánh!”

“Vậy không phải xong rồi sao, những chuyện dư lại các ông tự sắp xếp là được.”

“Ngài rốt cuộc đi làm chuyện gì? Còn Diệp Linh Lang đâu? Nàng còn chưa nói rõ ràng với chúng ta, đại yêu Thanh Vân Châu đã chết như thế nào, việc này rất quan trọng, lúc này kết thúc quá ly kỳ, ngài có thể yên tâm được sao?”

“Việc này ta sẽ cẩn thận dò hỏi, quay lại sẽ giải thích rõ ràng cho các ông.”

“Có vấn đề gì không thể hỏi ngay tại chỗ được sao?”

“Không thể! Lão già như ông thật là phiền mà, ai rảnh để ý tới ông hả? Chúng ta còn đang ở trên đám mây lên lên xuống xuống phập phồng đây, ai da, thật thoải mái mà.”

Tứ đại chưởng môn ở đối diện:???

Minh chủ Nhậm Đường Liên ở bên này:!!!

“Minh chủ, nàng là ai? Ngài khi nào thì tìm…”

“Nói nhảm gì đó? Hỏi nhiều như vậy làm gì, đây là việc riêng của hắn, cây vạn tuế ra hoa, lão trâu hồi xuân, ông đừng chậm trễ giờ lành ngày tốt của người ta nữa, có hiểu hay không? Tắt đi.”

Đối diện lập tức cắt đứt liên hệ, toàn bộ tàu bay lập tức lâm vào im lặng.

Nhậm Đường Liên đột nhiên quay đầu nhìn về đằng sau, chỉ thấy một viên trái cây to bằng bàn tay đang đứng ở trên bàn sau lưng hắn, mắt trông mong nhìn qua, cặp mắt to kia liên tục chớp chớp chớp.

Thứ gì đây?

Không đúng, giọng nói này hắn đã từng nghe qua!

Còn không phải là lần trước khi đồ nhi bảo bối nhà hắn chạy trốn xuống Cửu Hoa Sơn, giọng này dùng ngọc bài cãi nhau với hắn sao?

Hắn vẫn luôn suy nghĩ hồi lâu rốt cuộc là ai ăn gan hùm mật gấu, dám nói chuyện với hắn như vậy, nhưng trước sau vẫn nghĩ không ra.

Rốt cuộc mấy đứa nhỏ của Thanh Huyền tông hắn đều gặp qua lúc thi đấu, không ai xấu miệng như vậy.

Không nghĩ tới, làm nửa ngày, thì ra là một linh quả đã sinh linh trí biết nói tiếng người!

Vừa thấy liền biết là thú cưng của Diệp Linh Lang, cực kỳ giống nhau, cái miệng kia chưa từng thua ai.

Sao đồ nhi nhà hắn còn có cả loại thú cưng này nữa?

Thoạt nhìn không dùng được gì, nhưng mà linh trí thật sự rất cao, đã cực kỳ gần với con người, chủng loại gì mà lợi hại như vậy?

“Ngươi vừa rồi nói hươu nói vượn cái gì?”

“Ta không có nói hươu nói vượn, tàu bay này của ngươi đúng là rất thoải mái mà.”

“Vậy ngươi còn nói cái gì mà lên lên xuống xuống, phập phồng hả?”

“Ngươi không cảm giác được sao?”

Nhậm Đường Liên nhăn mày, vừa rồi lo nghiêm túc cãi cọ với mấy lão già kia nên không chú ý, hiện tại thật sự cảm giác được tàu bay của hắn hình như đang lay động lên xuống, biên độ không lớn nhưng thật sự đang lắc lư!

Không nên chứ, tàu bay của hắn luôn rất ổn định, có cảm giác giống hệt như đất bằng mà!

“Tàu bay của ta sao lại lắc lư rồi?”

“Bởi vì Thái Tử đang chơi bánh lái ở đằng kia.”

Thái Tử???

Nhậm Đường Liên bỗng nhiên quay đầu nhìn ra, quả nhiên nhìn thấy chỗ đuôi tàu có một con thượng cổ Thao Thiết, lúc này nó đang dùng chân giẫm giẫm bánh lái chơi, lực độ xem như nhẹ nhàng vẫn chưa nhấc lên động tĩnh gì lớn.

!!!

Vừa rồi khi hắn bắt đầu cùng các chưởng môn cãi cọ, Diệp Linh Lang không phải đang nghiêm túc đọc sách học tập sap? Hai sư huynh của nàng không phải đang nghiêm túc đả tọa tu luyện sao? Hắn lúc ấy còn cảm thấy mấy đứa trẻ này thật sự rất nỗ lực, thật đáng vui mừng.

Làm sao chỉ trong nháy mắt tất cả thú cưng đều chạy ra rồi? Hơn nữa thoạt nhìn không một con nào bớt lo!

“Vậy còn ngươi? Ngươi tới chỗ ta làm gì?”

“Ta là muốn đến thỉnh giáo một chút, tàu bay này làm sao để tăng tốc, tốc độ này của ngươi quá chậm, ta không thích.”

???

Làm gì?

Ngồi tàu bay còn muốn tốc độ theo yêu cầu nữa?

“Không thể tăng tốc!”

“Thật vậy sao?”

“Thật sự, nó cũng chỉ có thể bay như vậy, không có thao tác nào khác, ngươi chỉ lo ngồi là được, đừng động chuyện gì nữa.”

“Ồ.”

Béo Đầu gật gật đầu, sau đó hô to với Thái Tử: “Thái Tử, hắn nói tàu bay này không thể khống chế theo ý muốn được, những cái nút đó chắc là bày ra chơi thôi, ngươi cứ chơi đi.”

Béo Đầu vừa dứt lời, Thái Tử lập tức từ bánh lái nhảy lên bảng điều khiển ở gần đó, sau đó toàn bộ thân thể nằm đè lên những cái nút đó, còn chuẩn lăn một cái.

!!!

Nhậm Đường Liên sợ tới mức vèo một cái đứng vụt lên, không hề chần chừ lao qua chỗ Thái Tử.

“Không được!”