Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tất Cả Phản Diện Đều Hắc Hóa, Chỉ Có Sư Muội Là Hài Hước

Chương 251: Hiện tại đã dám đi tai họa Hóa Thần rồi?

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lúc này, Vũ Tinh Châu cũng từ trong đội ngũ Ẩn Nguyệt Cung chạy ra, hắn vẻ mặt khϊếp sợ nhìn Diệp Linh Lang.

“Không phải chứ? Ta còn chưa có bắt đầu rèn luyện ngươi đã đi gϊếŧ đại yêu Hóa Thần kỳ trước rồi! Cái này cũng tiến bộ quá nhanh đi? Ta sắp đuổi không kịp ngươi rồi!”

Dưới sự mong đợi của các đệ tử Côn Ngô Thành, Giang Du Tranh cũng chạy tới hỏi han.

“Hạt đậu nhỏ, ngươi thật sự đi gϊếŧ đại yêu Hóa Thần kỳ sao?”

Không chỉ có như thế, ngay cả các tông môn khác cũng có người đi lên xem náo nhiệt.

Vốn tưởng rằng lời nói thái quá như vậy không thể nào có người tin tưởng, không nghĩ tới nháy mắt vậy mà có nhiều người tin như vậy!

Chẳng những tin, bọn họ còn chạy lên chúc mừng, lôi kéo làm quen, đi xoát tồn tại, cái này có phải quá vớ vẩn rồi không?

“Bọn họ đều điên hết rồi sao? Trúc Cơ sao có thể đánh bại Hóa Thần được? Ngay cả minh chủ cũng không có mười phần nắm chắc, nàng sao có thể làm được? Đúng không? Đại sư huynh, ngươi cũng cảm thấy những người này cuồng nhiệt quá mức đúng không?”

Liễu Nguyên Húc bị một đệ tử bên cạnh hỏi cho giật mình, cả khuôn mặt cũng nhăn nhó.

Không phải đâu? Không phải thái quá như vậy chứ?

Đặt bẫy đùa bỡn Nguyên Anh cũng thôi đi, hiện tại dám đi tai họa cả Hóa Thần luôn rồi?

Nếu cứ như vậy, thù của hắn đời này còn có cơ hội báo sao?

Cảm giác như không có gì hy vọng gì nữa.

Bên kia, Hách Liên Phóng cũng đang hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xanh thẳm.

Hạ huynh à, mối thù này thật sự báo không được đâu.

Nàng đã bắt đầu động đao với Hóa Thần rồi, phát rồ như thế, ai dám đi chọc chứ?

Hay ta từ bỏ đi, thù hận chỉ biết làm người không vui vẻ, khoan dung mới khiến người rộng mở thuận lợi, sinh mệnh lâu dài.

Nhìn thấy bên người tiểu sư muội nháy mắt đã tụ tập một đám người, Thẩm Ly Huyền đều ngây ra.

Chuyện thái quá như vậy cũng có người tin sao? Lại còn nhiều như vậy!

“Lục sư đệ, tình huống này…”

“Bình tĩnh, tương lai sẽ càng khoa trương hơn mà thôi.”

“Thanh Huyền tông chúng ta không phải rất lặng lẽ sao?”

“Không lặng lẽ lắm đâu, rốt cuộc Điên Phong Võ Hội vừa mới kết thúc, Thanh Huyền tông chúng ta đã bá bảng.”

???

Thẩm Ly Huyền trừng lớn hai mắt, một Thanh Huyền tông mỗi người đều lặng lẽ, không báo tên họ, Tu Tiên giới không hề có người nghe qua vậy mà bá bảng Điên Phong Võ Hội?

“Thật hay giả?”

“Thật sự đó, bằng không tiểu sư muội sao lại cho huynh một bộ môn phái phục chứ? Hiện tại mặc nó đi ra ngoài tỉ lệ quay đầu siêu cao đó!”

“Vậy các ngươi vì sao không mặc?”

“Tiểu sư muội chuyến này là trộm chạy tới Thanh Vân Châu, nàng nào dám to gan như vậy.”

“……”

Thẩm Ly Huyền hít sâu vài hơi, cứ cảm thấy mình đã bỏ lỡ rất nhiều rất nhiều.

“Đáng tiếc, nếu ta cũng ở thì…”

“Kỳ thật cũng không khác nhau lắm.”

???

“Hạng nhất tổ cao cấp chính là Đại sư huynh đó, huynh cũng đâu có đánh lại, có đi hay không cũng có gì khác nhau đâu?”

“……”

Nói rất có đạo lý, vốn tưởng rằng bản thân vắng họp rất đáng tiếc, kết quả là có hắn hay không hình như cũng không thay đổi gì.

Thấy vẻ mặt Thẩm Ly Huyền không đúng lắm, Ninh Minh Thành sửng sốt một chút.

“Nhị sư huynh, biểu cảm trên mặt huynh càng ngày càng phong phú đó, sắp giống với mọi người trong Thanh Huyền tông rồi.”

Thẩm Ly Huyền cau mày, giơ tay lên cho cái trán của Ninh Minh Thành một dấu ấn.

“Ngươi cũng càng lúc càng làm càn rồi, trước kia còn biết tôn ti lớn nhỏ, hiện tại đã sắp không rõ chữ chết viết như thế nào rồi đúng không!”

Ninh Minh Thành cũng bị gõ giật mình, trời ạ, hình như đúng là vậy, ra tới một chuyến, hắn vậy mà biến thành gan hùm mật gấu rồi!

Mắt thấy trường hợp càng ngày càng hỗn loạn, Nhậm Đường Liên cau mày nhẹ mắng một tiếng.

“Đều cút trở về vị trí đứng ngay ngắn cho ta!”

Hắn vừa rống một tiếng, mọi người toàn bộ chạy hết, chỉ còn một mình Diệp Linh Lang đứng ở nơi đó.

Nhìn thấy xung quanh không còn ai, vẻ mặt Nhậm Đường Liên mới đẹp lên.

“Linh Lang, con nói đại yêu của Thanh Vân Châu đã chết đúng không?”

“Đúng vậy, nếu không thì hơi nước ở nơi này sao có thể tan đi được?”

Nói như vậy đúng là có chút đạo lý.

“Nhưng tu vi hắn rõ ràng đã đến Hóa Thần.”

Diệp Linh Lang từ nhẫn lấy ra một khối ngọc bội, cầm trong tay quơ quơ.

“Nhìn qua cái này chưa?”

Ngọc bội vừa ra, tức khắc toàn trường một mảnh liên tục hút khí lạnh.

Tuy rằng đã có nhiều người chạy ra tin tưởng lời của Diệp Linh Lang, nhưng khi nàng lấy ra ngọc bội trên người đại yêu, vẫn khiến tất cả sợ ngây người.

“Đây là ngọc bội trên người đại yêu kia!”

Mặc dù là Nhậm Đường Liên trước đó đã nghĩ đến, hiện tại nhìn thấy tận mắt cũng kinh ngạc không thôi.

Lúc này Diệp Linh Lang lại đắc ý lấy ra một viên yêu đan, đặt ở trong lòng bàn tay xoay xoay.

Đây là do nàng trăm cay ngàn đắng cướp về từ trong miệng Thái Tử đó, thứ này rất trân quý, lưu trữ về sau có thể dùng đến.

“Biết cái này là gì sao?”

Trong nháy mắt nhìn thấy yêu đan, toàn trường trực tiếp không có chút âm thanh nào.

Yêu đan! Đó chính là yêu đan của đại yêu Hóa Thần kỳ đó! Nhìn thật lớn thật tròn cũng rất sáng! Nhưng mà có hơi nhiều vết rạn, chẳng lẽ trước khi chết đã bị người ngược đãi?

À, nếu như bị Diệp Linh Lang gϊếŧ chết, vật từ ngược đãi này xem ra vẫn còn nhẹ chút.

“Đây là yêu đan của đại yêu!”

Nhậm Đường Liên nhịn không được hô lên, giây tiếp theo liền kích động bước lên cầm tay Diệp Linh Lang, thấp giọng nói nhỏ bên tai.

“Vậy toàn bộ tài sản của đại yêu đã vào trong tay con rồi đúng không?”

“Sư tôn à, hắn là hắn, ngài là ngài, vừa rồi ngài ở trước mặt nhiều người như vậy hứa hẹn, ngài nhớ thực hiện đó, không thể thiếu đâu.”

“……”

Nhậm Đường Liên tức khắc cảm giác trong lòng từng đợt co rút đau đớn, hắn làm vậy là vì ai hả!

Tiểu hỗn đản này có lương tâm hay không?

“Nhìn dáng vẻ này thì đại yêu kia thật sự đã chết?”

“Có phải thật hay không, các người tự mình vào xem chẳng phải sẽ rõ sao? Phong ấn ở chỗ này đã hỏng, hoan nghênh mọi người đi vào xem nha.”

Tuy sự thật đã bày ra trước mắt, nhưng mọi người vẫn nhịn không được muốn vào trong xem thử, vào xem Thanh Vân Châu hiện giờ là dáng vẻ thế nào.

Vì thế, mọi người nhanh chóng từ chỗ vết nứt bay vào, làm cho vết nứt phong ấn càng xé càng rộng, nhưng lần này không có người để ý nữa.

Bởi vì cơ bản đã không cần phong ấn này.

Trong lòng bọn họ hiện tại chỉ còn lại một việc, đại yêu Thanh Vân Châu đã chết, hắn thật sự đã chết, hơn nữa là chết trong tay một Trúc Cơ kỳ, thế giới này thật sự ảo diệu mà.

Gần như tất cả mọi người đều bay vào trong, chỉ có Doãn Thi Hàm còn ở bên ngoài không di chuyển, Diệp Linh Lang thấy vậy đến gần.

“Cô không đi xem sao?”

“Không đi, nơi thương tâm không nên ở lâu.”

Diệp Linh Lang nhìn thoáng qua đám người đang ào ạt bay vào trong kia, nhỏ giọng lại gần.

“Đồ trong phủ Thành chủ ta đều nhặt đi rồi, cô có muốn lấy lại thứ gì không?”

Doãn Thi Hàm chỉ lắc lắc đầu, "Đã không có.”

“Vậy về sau cô có tính toán gì không?”

“Đi đến cậy nhờ ông ngoại ta, cứ vậy đi thôi, ông ngoại trước nay rất thương ta, ta lại là một bé gái mồ côi hai bàn tay trắng, có lẽ ngày tháng sau này sẽ không quá khó khăn.”

Diệp Linh Lang gật gật đầu.

“Diệp Linh Lang, ta sẽ chăm chỉ tu luyện.”

Diệp Linh Lang không khỏi khó hiểu nhìn qua.

“Từ nay về sau, ta sẽ cố gắng đủ mạnh đến khi có thể bảo vệ chính mình bảo vệ người nhà, nếu có lần sau ta nhất định có thể khống chế vận mệnh của mình chứ không phải bất lực làm người bị hại nữa, lang bạt khắp nơi, ta phải noi theo công chúa điện hạ vô cùng uy phong của ta!”

Diệp Linh Lang bật cười.

Cô nương này có giác ngộ hơn nhiều so với những sư huynh lười biếng nhà nàng.

Đứa nhỏ này, về sau tất có tiền đồ!
« Chương TrướcChương Tiếp »