Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tất Cả Phản Diện Đều Hắc Hóa, Chỉ Có Sư Muội Là Hài Hước

Chương 250: Cái này hắn quen thuộc, thật sự chua xót

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đồ nhi bảo bối nhà hắn cửu tử nhất sinh, lấy tu vi Trúc Cơ kỳ chạy trốn dưới mắt đại yêu Hóa Thần kỳ đã rất khó khăn rồi, còn không phải là phá hủy trận pháp thôi sao? Có thể bày một lần, chẳng lẽ không thể sửa lần nữa?

Tổn thất do hắn gánh vác không phải được rồi sao? Nên nhận lỗi thì xin lỗi, nên đền bù thì đền bù tổn thất, nên đi ngăn cản đại yêu kéo dài thời gian hắn cũng sẽ đi, chỉ cần đồ nhi nhà hắn sống sót là được, vấn đề còn lại hắn đều có thể phụ trách!

Cần thiết nắm một đứa nhỏ không chịu bỏ sao?

Hơn nữa, nàng bị nhốt ở bên trong ra không được, chẳng lẽ thật sự mặc kệ nàng, trơ mắt nhìn nàng bị đại yêu ăn mất?

“Việc này chẳng lẽ không phải chư vị nên tỉnh lại sao? Dốc sức bố trí trận pháp nhiều ngày như vậy, một đứa nhỏ nói phá liền phá, cái này thật sự có thể chống đỡ được đại yêu Hóa Thần kỳ sao?”

Lúc này, những người khác cũng nhịn không được quay đầu nhìn về bốn vị trưởng lão.

Đúng vậy, một đứa nhỏ nói phá liền phá, hơn nữa cũng không mất quá nhiều thời gian, loại chất lượng này thật sự có thể phong bế đại yêu Hóa Thần kỳ sao?

Đừng đợi khi bọn họ cho rằng mọi chuyện suôn sẻ tốt đẹp, toàn bộ lui về, đại yêu lại mang theo yêu binh gϊếŧ ra ngoài, lúc đó muốn tập hợp lại cũng không kịp, Tu Tiên giới có khả năng sụp đổ một nửa.

Bị Nhậm Đường Liên hỏi ngược một câu, lại bị những người khác nghi ngờ nhìn qua, bốn vị trưởng lão cũng ngơ ra.

Bọn họ chẳng lẽ không biết cái này rất quá đáng sao? Nhưng cũng không cần phải chọc vào vết thương như vậy đi?

Tức khắc, Trịnh trưởng lão càng thêm tức giận.

“Nếu minh chủ đã không tín nhiệm chúng ta, vậy làm đồ đệ bảo bối của ngài tự mình phá trận pháp tự mình đi sửa đi!”

Nhậm Đường Liên càng cau chặt mày, đây là muốn bỏ gánh không làm nữa?

Những người này làm ra một thứ rồi bị người khác phá giải, không thèm nghĩ làm sao đề cao cải tiến, ngược lại đi chết sĩ diện trực tiếp bãi công, tự cho mình rất cao lại không có bãn lĩnh tương xứng, thành phẩm những người này làm ra có thể tốt được cỡ nào?

Hắn lúc này cũng bực, mấy ngày này bố trí trận pháp đều phải nghe lải nha lải nhải, hắn cũng chịu đủ rồi.

“Linh Lang, trận pháp này con có thể sửa hay không? Không thể cũng không có việc gì, cùng lắm thì ta hiện tại vọt vào trong cùng đại yêu kia đánh một trận lại phế bỏ hắn, ta cũng không tin toàn lực ra tay ta còn đánh không thắng hắn! Tóm lại, con có thể an toàn trở về chính là chuyện tốt.”

Vừa nghe thấy minh chủ muốn bất chấp giá nào cùng đại yêu kia liều chết, những người khác lập tức khẩn trương.

Không thể xằng bậy như vậy được, một khi hắn xảy ra chuyện, mọi người sẽ không còn ai bảo đảm an toàn nữa.

Ngay cả vài vị trưởng lão bên kia cũng cảm thấy không thể như vậy, vẻ mặt cũng hòa hoãn xuống, chuẩn bị tìm một bậc thang đi xuống, nhân tiện lại làm minh chủ gấp bội bồi thường tổn thất cho bọn họ, việc này xem như bỏ qua.

Một lần nữa sửa chữa xác thật yêu cầu thời gian, nhưng cũng không khó như ban đầu, không đến mức trực tiếp xé rách mặt.

Vì thế, Trịnh trưởng lão mở miệng nói: “Một đứa nhỏ như nàng sao có thể…”

“Con có thể sửa nha.”

Diệp Linh Lang lập tức đáp lại Nhậm Đường Liên, giành trả lời trước khi trưởng lão kia nói xong.

Nàng vừa rồi chậm chạp không nói chuyện là bởi vì không ngờ tới sư tôn tiện nghi này lại đau lòng giữ gìn nàng như vậy, nàng rất hưởng thụ loại cảm giác này.

Nhưng hiện tại mấy trưởng lão tính tình khó ở này muốn tìm bậc thang đi xuống, hơn nữa chuẩn bị hung hăng chiếm một bút tài sản của sư tôn tiện nghi nhà nàng, cái này sao có thể mặc kệ được?

“Ngươi đừng nói ẩu nói tả! Đại trận Phong Châu cũng không phải là việc nhỏ!”

Diệp Linh Lang vẻ mặt vô tội nhìn qua: “Như thế nào không phải việc nhỏ? Từ lúc ta bắt đầu phá trận đến khi kết thúc cũng chỉ hơn mười lăm phút thôi, có thể lớn chuyện bao nhiêu chứ?”

!!!

Mấy trưởng lão đang chuẩn bị theo bậc thang tìm về mặt mũi tức khắc tức điên rồi.

Đáng giận, nàng vậy mà còn lên mặt! Nàng kiêu ngạo như vậy là cố ý đúng không? Cố ý muốn đánh mặt mũi bọn họ!

Nhưng bọn họ đúng là tìm không thấy lời nào để phản bác, rốt cuộc việc này nếu đổi lại bọn họ đi làm, muốn phá hư trận pháp này cũng không chắc có thể nhanh chóng như vậy.

Các trưởng lão thật tức giận, nhưng những người khác lại cảm thấy rất có lý, đặc biệt là Nhậm Đường Liên.

“Con thật sự có thể sửa sao? Có thể sửa liền sửa đi, nếu sửa chữa tốt thì khi quay về ta sẽ lấy phần lễ vật nhận lỗi tặng cho con hết.”

Nghe được lời này, Diệp Linh Lang cũng chưa kịp vui vẻ thì Thẩm Ly Huyền đã trước tiên không bình tĩnh.

Sửa phong ấn cái gì nữa? Sơn Hải cũng không còn, sửa cái quỷ gì!

Nhưng tiểu sư muội nhất định sẽ thu lễ vật trước, nhận lễ vật xong rồi lại chậm rãi nói sau, cái này hắn rất quen thuộc, thật sự chua xót mà.

“Cảm ơn lễ vật của sư tôn, con nhận lấy trước nha.”

Diệp Linh Lang vui vẻ lập tức đồng ý, thậm chí còn vừa cười vừa nhìn các trưởng lão bên kia.

“Nhưng mà, con còn có một biện pháp tốt hơn cả tu sửa phong ấn, có thể hoàn mỹ giải quyết nguy cơ của Thanh Vân Châu.”

“Thật sự?”

Vừa hỏi xong, Nhậm Đường Liên đột nhiên có chút hối hận.

Bởi vì hắn cảm thấy đồ đệ bảo bối nhà mình tươi cười không quá đơn thuần.

Kết hợp với tình cảnh hơi nước trong Thanh Vân Châu tiêu tán vừa rồi, rất có thể bên trong đã cơ bản ổn định.

Nhưng tại sao lại chậm chạp không nói? Chắc không phải muốn ôm đống lễ vật đó chứ?

Không thể nào? Thân là đồ đệ bảo bối, không nên kéo sư tôn như vậy đi?

Nhậm Đường Liên phản ứng rất nhanh, nhưng những người khác lại không nghĩ nhiều như vậy, một đám đều tò mò nhìn Diệp Linh Lang.

“Biện pháp gì? Không phong ấn chẳng lẽ đánh nhau sao?”

“Không có khả năng! Tổn thất quá lớn, chúng ta không đánh, nhiều lắm là giảng hòa thôi!”

“Nói cái gì đó? Hắn làm hại Tu Tiên giới ai còn đi giảng hòa với hắn? Chỉ có thể phong ấn!”

Đúng lúc này, Doãn Thi Hàm vô cùng chờ mong nhìn Diệp Linh Lang, thử dò hỏi, “Có lẽ là, đại yêu của Thanh Vân Châu đã bị đánh chết đúng không?”

Lời này vừa ra, mọi người đều cảm thấy nàng thật sự quá mơ mộng rồi, căn bản không có người tán đồng ý kiến này, ngoài trừ Nhậm Đường Liên đang chau mày.

Lúc này, Diệp Linh Lang mới mỉm cười gật đầu một chút.

“Không hổ là Doãn đại tiểu thư, liệu sự như thần.”

Lời này vừa ra, những người khác còn không kịp phản ứng lại là chuyện gì, Doãn Thi Hàm đã trừng lớn hai mắt, sau đó nhịn không được chạy tới chỗ Diệp Linh Lang, kích động nắm lấy bả vai nàng.

“Ngươi nói thật sao? Đại yêu kia thật sự đã chết?”

“Đã chết, ngay cả thi thể cũng không còn.”

“Thật tốt quá! Thật tốt quá!”

Mắt thấy Doãn Thi Hàm cao hứng muốn điên rồi, những người khác hoàn toàn không thể hiểu nổi.

“Diệp Linh Lang nói nàng liền tin sao? Sao lại có thể ngây thơ như vậy! Một đại yêu Hóa Thần kỳ lớn như vậy, nói chết liền chết, ai tin chứ!”

Không biết ai bất ngờ nói một câu như vậy, nhưng giây tiếp theo, liền có người từ trong đội ngũ đệ tử tông môn vọt ra.

“Thiệt hay giả? Diệp Linh Lang ngươi thật sự gϊếŧ chết hắn rồi sao! Ta còn khó hiểu mà, ngươi rõ ràng chạy đi rồi sao lại không thấy bóng dáng, thì ra là chạy đi gϊếŧ hắn! Ngươi cũng quá lợi hại rồi đó!”

Tạ Lâm Dật là người thứ nhất chạy ra tin tưởng Diệp Linh Lang, đây là chuyện ai cũng không nghĩ tới.

Rốt cuộc ai cũng biết hắn trước nay đều đi theo Diệp Dung Nguyệt, đối với người khác đều không thèm liếc nhìn một cái.

“Làm gì làm gì? Ngươi lại là vị nào hả? Đang êm đẹp lại tỏ vể thân quen với Diệp Tử tỷ của ta làm gì? Nàng gϊếŧ đại yêu Hóa Thần kỳ liên quan gì ngươi hả? Tránh ra chút đi!”

La Diên Trung vừa thấy có người chạy ra trước lập tức không thể nhịn được!

Loại chuyện vô điều kiện tin tưởng Diệp Tử tỷ, hắn cần thiết là người đầu tiên!

“Diệp Tử tỷ của ta uy vũ! Diệp Tử tỷ siêu hung!”
« Chương TrướcChương Tiếp »