Chương 248: Chứng kiến thời khắc lịch sử

Sau khi Sơn Hải đi vào Thanh Vân Châu liền khiến toàn bộ Thanh Vân Châu biến thành một thế giới đầy nước và sương mù, khắp nơi đều tràn ngập hơi nước, tầm nhìn rất thấp.

Sau khi hắn chết, hơi nước xung quanh cũng bắt đầu dần dần tan đi, lúc này ra tới càn quét đã có thể nhìn thấy ánh nắng xuyên thấu qua tầng mây chiếu rọi trên mặt đất.

Trận chiến với Yêu tộc đã khép lại, đất đai Thanh Vân Châu chỉ còn lại những dấu vết tàn phá rất lớn, hiện giờ ánh mặt trời cuối cùng cũng chiếu xuống đất, phảng phất như dấu hiệu bắt đầu của một sinh mạng mới sau trận tai họa lớn, có một khởi đầu mới.

Đáng tiếc chính là, trong Thanh Vân Châu ngoại trừ ba người Diệp Linh Lang bọn họ đã không còn người sống, cư dân ở đây một phần đã chết vào buổi tối mà Sơn Hải xuất hiện, một phần may mắn sống sót trên cơ bản đã được liên minh đưa đi.

Còn có một số ít người vận may không tốt, trong quá trình chạy trốn gặp phải những tiểu yêu đầu óc không quá thông minh kia, đã bị ăn mất.

Trong khoảng một ngày một đêm này, ba người bọn họ đã thu hoạch được không ít trong trong quá trình càn quét, nhặt được khá nhiều dược thảo cùng tài liệu, còn có các loại vũ khí rơi rụng đầy đất, còn nhặt được không ít thi thể yêu tộc, thu hoạch xem như phong phú.

Chờ khi đến càn quét xong hết, Diệp Linh Lang mới vui sướиɠ vỗ tay một cái.

“Kết thúc công việc thôi, Nhị sư huynh, Lục sư huynh chúng ta cũng nên rời khỏi nơi này rồi.”

Nghe được lời này, Thẩm Ly Huyền từ trên cây nhảy xuống, Ninh Minh Thành thì từ trong bụi cây bước ra.

Bọn họ trăm triệu lần không nghĩ tới, bản thân cũng sẽ có ngày đào cỏ dại, à không, đào mấy loại dược thảo linh tinh như vậy.

Tiểu sư muội chẳng những tự mình càn quét, nàng còn thả các thú cưng ra cùng nhau làm việc, đặc biệt là viên trái cây cưỡi thỏ con kia, ánh mắt vừa hẹp hòi, miệng lại độc còn cướp đoạt rất nhanh.

Nàng có nhiều trợ giúp như vậy, còn hai người bọn họ chỉ lẻ loi một mình, đến nỗi linh sủng của bọn họ, đó chính là linh sủng chân chính, có thả ra cũng chỉ biết bị đám thú cưng của tiểu sư muội khi dễ thôi, không thả cũng vậy.

Tiểu sư muội nàng thật sự không nói võ đức.

Ba người nhanh chóng hội hợp lại cùng nhau.

Bọn họ không khỏi nhìn thoáng qua bầu trời trên đỉnh đầu, lúc này hơi nước gần như đã tan hết, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy trời xanh mây trắng ở Thanh Vân Châu, thật sự có chút cảm khái.

Lúc này là thật sự phải rời khỏi rồi.

Bên ngoài Thanh Vân Châu, bên cạnh một con sông rộng lớn.

Lúc này, toàn bộ các đại tông môn đến chi viện Thanh Vân Châu đều tụ tập đầy đủ, từng chưởng môn trưởng lão dẫn dắt đệ tử bên dưới tập trung lại, lượng người đông đúc mênh mông cả một đoạn.

Ngoài ra, còn có không ít tán tu nghe tin cũng kéo đến đây, đứng ở phía sau để chứng kiến một ngày quan trọng như hôm nay.

Thanh Vân Châu xuất hiện một đại yêu Hóa Thần kỳ, cường thế chiếm cứ toàn bộ Thanh Vân Châu, chuyện này đã lan rộng kháp nơi không người không biết, không người không nghe qua.

Trải qua một đoạn thời gian cứu viện, bọn họ đã thành công cứu đi một nhóm người may mắn còn sống, đồng thời sau khi trải qua thận trọng suy xét đã quyết định dùng phương pháp Phong Châu kết thúc trận tai họa này, tránh cho Yêu tộc bên trong ra tới nhiễu loạn Tu Tiên giới.

Rốt cuộc Thanh Vân Châu đã không còn người sống nữa, liều chết đánh một trận cũng không có lợi gì, đây là biện pháp có tổn thất nhỏ nhất.

Lúc Phong Châu cũng từng bị đại yêu kia cản trở, nhưng có minh chủ đầu tàu gương mẫu nhiều lần kiềm chế hắn, tạo điều kiện để các trưởng lão của tứ đại tông môn tiếp tục công việc.

Mà hôm nay chính là ngày chính thức hoàn thành phong ấn Thanh Vân Châu, hạ Tu Tiên giới cũng không cần lại chịu đại yêu uy hϊếp nữa.

Vì cảm tạ các đại tông môn trả giá cùng hy sinh trong thời gian qua, cũng vì để chứng kiến thời khắc lịch sử này, mọi người hôm nay mới tụ tập ở đây, tràn đầy chờ mong hoàn thành nghi thức Phong Châu.

Kết thúc, khỏang thười gian bị Yêu tộc tai họa sắp sửa trở thành lịch sử, rốt cuộc sắp kết thúc hết rồi!

Lúc này, Nhậm Đường Liên dẫn đầu bay lên cao, hai bên lần lượt đứng các trưởng lão do tứ đại tông môn phái ra trợ giúp phong tỏa Thanh Vân Châu.

Mà bên người Nhậm Đường Liên còn có cô nhi của thành chủ, Doãn Thi Hàm.

Bước cuối cùng Phong Châu sẽ do Doãn Thi Hàm cùng Nhậm Đường Liên cùng hoàn thành.

Giờ phút này, trong tay Nhậm Đường Liên cầm một viên linh châu ẩn chứa linh lực rất nồng hậu, hắn đem linh châu đưa cho Doãn Thi Hàm.

“Đem nó để vào bên trong trận pháp này, trận pháp sẽ hoàn thành, ngươi đến làm đi.”

Doãn Thi Hàm nhận lấy linh châu hít sâu một hơi, cũng không biết bên trong Thanh Vân Châu hiện tại như thế nào.

Lúc ấy minh chủ đã dò hỏi tin tức của Diệp Linh Lang, Tạ Lâm Dật nói rằng hắn là người cuối cùng rời đi, trước khi rời đi hắn chỉ có thể rưng rưng nhìn theo mọi người biến mất, mà Diệp Linh Lang là người đầu tiên đi, có lẽ hiện tại đã đến nơi khác tai họa rồi.

Doãn Thi Hàm lúc ấy không nói gì, nàng không biết chắc Diệp Linh Lang muốn làm gì, trong lòng nàng cũng rất hy vọng Diệp Linh Lang có thể hoàn thành chuyện lớn đang kỳ vọng kia, ngóng trông kỳ tích được tạo ra.

Phong Châu đối với những người chưa từng trải qua biến cố như nàng mà nói là biện pháp tốt nhất, nhưng đối với nàng lại không phải, đại yêu kia nên bị trừng phạt đúng tội.

Nàng biết, một khi Phong Châu rồi thì mọi chuyện thật sự chấm dứt, cho dù ngày sau nàng có lợi hại hơn nữa cũng không có khả năng mở ra.

Bởi vì mọi người sẽ không cho phép nàng làm như vậy, mặc dù nàng muốn báo thù nhưng ai có thể đoán trước khi mở ra phong ấn, đại yêu có thể lần nữa xuất hiện tàn hại thương sinh hay không, vì an ổn, bọn họ tuyệt đối sẽ không cho phép.

Cũng không biết Diệp Linh Lang hiện tại như thế nào, mặc dù không thể thành công thì có bản đồ phủ Thành chủ chắc vẫn có cơ hội an toàn rút lui, bên trong có một đường hầm một chiều có thể đi thông ra bên ngoài.

Chỉ là nếu đi rồi, sẽ không còn người có thể vào Thanh Vân Châu nữa.

Doãn Thi Hàm hít sâu một hơi, chuẩn bị đặt linh châu vào trận pháp.

Lúc này, bỗng nhiên một trận gió thổi qua.

Chỉ thấy sương mù trên bầu trời Thanh Vân Châu đang nhanh chóng tan ra từng mảng lớn, trên không cũng bắt đầu hiện ra rõ ràng!

Trong khoảnh khắc, tất cả mọi người ở đây đều nhịn không được kinh hô.

“Mau xem! Hơi nước trên Thanh Vân Châu tan đi rồi! Ta còn nhìn thấy cây cối bên trong nữa!”

“Sao lại thế này? Là hiệu quả kèm theo do trận pháp mang đến sao? Bầu trời Thanh Vân Châu vậy mà thay đổi! Cái này có nghĩa là Thanh Vân Châu về sau sẽ không có tai nạn nữa sao?”

“Hôm nay quả nhiên một ngày lành mà! Bất luận là nguyên nhân gì, đây cũng là một dấu hiệu tốt!”

“Chắc là vậy, nhưng không biết tại sao lòng ta có chút hoảng hốt, chỉ sợ, đợi lát nữa sau khi hơi nước bên kia bị thổi tan hết, lại nhìn thấy một con đại yêu đứng ở đó, lộ ra nụ cười quỷ dị, cười nhạo đám người chúng ta vọng tưởng phong tỏa người của hắn.”

“Ngươi đừng có miệng quạ đen! Thật vất vả sắp kết thúc trận chiến, ngươi ở đây hù dọa người làm gì? Trong đầu ta có hình ảnh luôn rồi, thật đáng sợ mà! Nhanh phóng linh châu đi, tất cả trần ai lạc định, Thanh Vân Châu vĩnh viễn phong tỏa, Yêu tộc lại không thể ra ngoài hại người nữa!”

Người ở đây bao gồm Nhậm Đường Liên cũng không đoán được sẽ có chuyện ngoài ý muốn như vậy, lúc này, trưởng lão Thất Tinh Tông tham dự Phong Châu lập tức thúc giục Doãn Thi Hàm.

“Doãn đại tiểu thư, để tránh đêm dài lắm mộng, mau đặt linh châu vào đi!”

Doãn Thi Hàm gật gật đầu, đem linh châu thả lên.

Linh châu vừa vào vị trí, trận pháp đại thành, tức khắc toàn bộ bên ngoài Thanh Vân Châu chợt lóe lên ánh sáng màu vàng, trong khoảnh khắc cảm giác vui mừng khôn xiết cùng âm thanh hoan hô từ đám người mênh mông truyền đến.

“Thành công! Chúng ta lại không có nỗi lo về sau nữa!”

“Kết thúc! Kế hoạch muốn tàn sát Tu Tiên giới của Yêu tộc đã chấm dứt!”

“Thật tốt quá! Chúng ta… Thảo! Lại một trận gió thổi tới, lần này thổi qua bên kia!”

Lời này vừa ra, mọi người khẩn trương nhìn chằm chằm một mảng mây mù vẫn không tiêu tan, trong lòng cầu nguyện đừng có ai xuất hiện, đừng có ai xuất hiện, đừng có…..

“A a a! Ở đó thật sự có người!”

Tức khắc, toàn trường một mảnh hỗn loạn, từng người kinh hoảng không thôi.

“Không cần sợ hãi, trận pháp đã hoàn thành, hắn ra không được đâu.”

Lời này vừa dứt, giây tiếp theo, toàn bộ trận pháp đã hoàn thành đột nhiên “Oanh” một tiếng, bắt đầu chấn động.

!!!