Chương 247: Lại thêm một người băng nhân thiết rồi

Trong khi vẻ mặt Thẩm Ly Huyền đang biến đổi xuất sắc, Diệp Linh Lang còn ở một bên cãi nhau với Béo Đầu.

“Ngươi nhìn cho rõ ràng, ta chỉ thả Thái Tử cùng Chiêu Tài ra thôi, cũng không có thả ngươi ra, ngươi cũng đâu có ăn được thịt cá đuối, không cần nhiều chuyện xen vào.”

Diệp Linh Lang nghĩ đến sắp có được một món vũ khí mới xinh đẹp nên không thèm để ý Béo Đầu, thấy Thái Tử đang hì hục ăn cơm, nàng lập tức thò lại gần cắt đi một tảng thịt cá khá lớn.

“Thái Tử, ngươi đừng bắt nạt Chiêu Tài ăn không nhanh bằng ngươi, chỗ thịt bên này không thể động nha.”

Thái Tử ngẩng đầu lên, không hài lòng liếc nhìn Diệp Linh Lang một cái, móng vuốt chụp rồi lại chụp lên mặt đất.

Làm cái gì? Một con quỷ lại cùng nó cướp cá là sao? Nó cũng chưa bao giờ đi cướp quỷ hồn ăn đâu!

Ai da, thứ kia khó ăn muốn chết.

Diệp Linh Lang quay đầu lại nhìn Chiêu Tài, hình như nó thật sự không thích ăn lắm, có lẽ vẫn nên dành thời gian đi bắt một ít quỷ hồn tồn kho.

“Tiểu Chiêu Tài đáng thương nhà ta.”

Thấy Diệp Linh Lang còn nhỏ tuổi như vậy lại bày ra dáng vẻ từ ái với một Quỷ Vương mặt mày khủng bố, hình ảnh ly kỳ này làm Thẩm Ly Huyền tức khắc cả người chấn động.

Một Quỷ Vương lớn như vậy, nơi nào đáng thương?

Hắn cảm giác mình không thể nhìn được nữa, tiểu sư muội thật sự có chút đáng sợ.

Thẩm Ly Huyền đành tìm một vị trí trống trải giữa đống đổ nát ngồi xuống, yên tĩnh tự hỏi nhân sinh.

Cá đuối kia rất nhanh đã bị Thái Tử ăn hết, ăn xong rồi nó còn cướp luôn một nửa phần của Chiêu Tài.

Chiêu Tài thờ ơ nhìn nó, không thèm phản ứng, chắc là không thích ăn nên cũng không thèm để ý thiếu một chút đó.

Diệp Linh Lang đã loay hoay trong đống đổ nát tìm được nhẫn trữ vật của Sơn Hải.

Nàng ở trong nhẫn tìm kiếm một hồi, tìm được không ít thứ, tuy rằng cũng không có thứ gì đặc biệt lọt vào mắt, nhưng cũng giúp nàng gia tăng không ít tài phú.

Nàng sửa sang lại một chút, phân chia mấy thứ không dùng sang một bên, đợi khi ra ngoài sẽ ném vào cửa hàng Nhất Diệp Già Thiên đi bán.

Sau khi cướp đoạt xong nhẫn của Sơn Hải, Diệp Linh Lang bắt đầu cướp đoạt phủ Thành chủ.

Thuận tiện giúp Doãn Thi Hàm nhìn xem còn có món đồ nào đặc biệt kỷ niệm hay không, nếu là không có nàng liền mang đi hết, so với để lại rồi tiện nghi cho người khác, không bằng để nàng tận diệt hết đi.

Quyết định xong, Diệp Linh Lang liền mang theo Béo Đầu bắt đầu làm việc.

Loại chuyện này chính là sở trường của Béo Đầu.

Lúc này, Thẩm Ly Huyền đang an tĩnh ngồi ở chỗ kia tự hỏi nhân sinh nghe được động tĩnh nên quay sang, nhìn thấy vị tiểu sư muội đáng yêu lại xinh đẹp, hồn nhiên lại ngây thơ nhà hắn đang mang theo thú cưng cướp đoạt phủ Thành chủ, tác phong kia không khác gì thổ phỉ, hắn lại yên lặng quay sang chỗ khác.

Hình như lần từ biệt trước đó hắn đã cho nàng một phần lớn tài sản, nàng cũng không thiếu tiền mà, sao lại đi nhặt cả mấy thứ linh tinh vụn vặt như vậy, ngay cả thi thể yêu tộc trên mặt đất cũng không buông tha!

Lúc trước thấy nàng vui vẻ nhận lấy đồ của hắn như thế, hắn còn tưởng rằng tiểu sư muội không tích lũy được nhiều, hiện tại mới thấy, chỉ sợ hắn hiểu lầm rất lớn đối với tiểu sư muội rồi.

Với dáng vẻ cướp đoạt khắp nơi, không bỏ sót gì thế này, không chừng nàng còn có nhiều tiền hơn hắn nữa.

Nghĩ đến đây, Thẩm Ly Huyền bỗng nhiên cảm giác một trận đau đớn trong l*иg ngực .

Một kẻ cũng không giàu có gì như hắn, sao lại đem hơn phân nửa gia sản quyên góp cho một người gia tài bạc triệu chứ?

Vì sao? Bởi vì nàng đáng yêu sao?

“Nhị sư huynh, ngươi còn sững sờ ngồi ở nơi này làm gì? Tiểu sư muội sắp cướp đoạt xong rồi kìa, ngươi lại không đi nhặt một chút thì lát nữa cả mấy thứ rách nát cũng nhìn không thấy đâu!”

Ninh Minh Thành thấy hắn quá mức trầm mặc, sợ hắn theo không kịp tiết tấu của tiểu sư muội, đành phải lại đây nhắc nhở một tiếng.

“Cảm ơn ngươi nhắc nhở, nhưng tại sao ta phải đi nhặt ve chai?”

“Nhị sư huynh, ngươi đúng là không cần nhặt mấy thứ rách nát kia, nhưng tiểu sư muội nhặt đó. Huynh nghĩ đi, cả mấy thứ rách nát đều không nhặt lại nàng, vậy khi có thứ gì tốt ngươi còn có thể nhặt lại sao?”

“……”

Thẩm Ly Huyền lại cảm giác l*иg ngực một trận co rút đau đớn.

Hắn vẫn không thể tiếp thu chuyện như vậy, ta không nghĩ nhặt ve chai, nhưng dưới sự áp bách vô hình của tiểu sư muội, đành phải tay mắt lanh lẹ đi nhặt ve chai.

“Lục sư đệ, ta muốn hỏi ngươi một chuyện, tiểu sư muội giàu có sao?”

“Giàu có?” Ninh Minh Thành trừng lớn hai mắt: “Huynh dùng từ này quả thật là đang vũ nhục tiểu sư muội đó!”

!!!

Thẩm Ly Huyền bỗng nhiên không muốn nghe nữa, nhưng hắn còn không kịp ngăn cản thì Ninh Minh Thành đã tuôn ra.

“Đại sư huynh đã đem chín phần linh quả của mình cho nàng hết, Nhị sư huynh ngươi lần trước cũng đem gia sản cho nàng rồi, trước đó ta lo lắng nàng ra cửa không có tiền tiêu nên đã đem một nửa linh thạch đưa cho nàng, Ngũ sư huynh cùng Thất sư đệ không rõ lắm nhưng khẳng định đã cho không ít.”

“……”

Thẩm Ly Huyền che ngực, mặt mày cau lại, làm gì còn dáng vẻ băng sơn cao lãnh ban đầu nữa.

“Ngươi cho rằng đây là toàn bộ sao? Không đâu! Nhị sư tỷ đã cho tiểu sư muội rất nhiều viên bi ảo cảnh, Tam sư tỷ làm cho tiểu sư muội rất nhiều món Linh Khí, Tứ sư tỷ càng là một đống một đống đan dược cho nàng, kỳ quái nhất chính là Ngũ sư tỷ, vừa ra tay chính là đưa cho tiểu sư muội mấy gian cửa hàng đó!”

“……”

Đừng nói nữa, xin ngươi đừng nói nữa, dù là trái tim bằng sắt cũng chịu không được đả kích như vậy.

Thẩm Ly Huyền bưng kín ngực, cảm giác giống như ăn phải một quả chanh rất chua, hắn cho rằng mình đang cứu trợ tiểu sư muội, không nghĩ tới hắn chỉ là đơn thuần góp một viên gạch cho núi vàng núi bạc của tiểu phú bà mà thôi.

“Yên tâm, tiểu sư muội không chỉ kéo người trong nhà đâu, nàng đối với người ngoài còn kéo ác hơn. Có nhớ Tạ Lâm Dật cùng Diệp Dung Nguyệt kia không? Đều là người từng phải viết giấy nợ cho tiểu sư muội đó. Còn có, lúc diễn ra Điên Phong Võ Hội, cửa hàng Hồng Vũ tới nhằm vào tiểu sư muội, bị nàng hố đến táng gia bại sản, hiện tại cửa hàng cũng kinh doanh không nổi nữa.”

“……”

Thẩm Ly Huyền vẫn luôn cho rằng bản thân trước nay đã trải qua đủ nhiều, kinh nghiệm cũng đủ phong phú, nhưng chuyến đi này theo tiểu sư muội hắn thật sự là mở mang mắt.

Cái gì gọi lòng người hiểm ác, cái gì gọi là mở miệng bịa chuyện xưa, cái gì kêu là giàu đến chảy mỡ, những khái niệm này hắn đều được đổi mới một lần.

Thẩm Ly Huyền hít sâu một hơi, lại thở dài một tiếng, gương mặt vốn dĩ lạnh nhạt lúc này tràn ngập tang thương.

Banh không được, gương mặt này thật sự banh không được nữa.

“Cho nên, Nhị sư huynh ngươi thật sự không đi nhặt ve chai sao? Ngươi không đi ta đi đó. Tiểu sư muội có tiền như vậy cũng đi nhặt, một kẻ nghèo hèn như ta có tư cách gì không nhặt chứ, ta đi đây.”

Ninh Minh Thành nói xong liền lập tức chạy đi.

Thẩm Ly Huyền an tĩnh một hồi lâu, hít sâu một hơi, bất chấp tất cả đứng lên.

Trước đó cho rằng lần này đối đầu với Sơn Hải là chết không thể nghi ngờ, cho nên hắn mới đem hơn phân nửa gia sản đưa cho tiểu sư muội, mà tiểu sư muội giàu đến chảy mỡ kia cũng không chút gánh nặng tâm lý nhận lấy hết, giống như nàng thật sự rất nghèo túng.

Hiện tại Sơn Hải đã chết mà hắn còn sống, ngày tháng vẫn còn phải tiếp tục, không thể mãi luôn bần cùng được.

Thôi vậy, chết còn không sợ, còn sợ cùng tiểu sư muội đi nhặt ve chai sao?

Vì thế, Thẩm Ly Huyền bay ra chuẩn bị chung tay cướp đoạt phủ Thành chủ, nhưng mà, hắn mới vừa đi đến tòa tháp trung tâm của phủ Thành chủ liền thấy tiểu sư muội cùng lục sư đệ vụt một chút bay ra ngoài.

“Các ngươi đi đâu?”

“Thanh Vân Châu lớn như vậy, muội muốn đi xem.”

!!!

Phủ Thành chủ bị lục soát xong rồi? Này liền xong rồi? Kết thúc rồi?

Hắn bất quá là do dự trong chốc lát mà thôi! Chỉ giãy giụa trong chốc lát thôi mà!

“Đợi ta đã!”

Thẩm Ly Huyền vèo một chút bay theo, tốc độ cực nhanh, nhưng tay nải lại trống không.