Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tất Cả Phản Diện Đều Hắc Hóa, Chỉ Có Sư Muội Là Hài Hước

Chương 217: Công chúa điện hạ uy vũ

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Yêu tộc các ngươi đừng vội càn rỡ, ở trên địa bàn của nhân tộc chúng ta lại dám làm càn như vậy, đã hỏi qua kiếm của ta chưa?”

Ninh Minh Thành hét lên một tiếng, hiên ngang lẫm liệt gia nhập chiến đấu.

Tạ Lâm Dật bọn họ vừa nhìn thấy Ninh Minh Thành liền vừa mừng vừa sợ lại hoảng loạn.

Vui mừng chính là rốt cuộc có người tới cứu bọn họ, thực lực của Ninh Minh Thành Thanh Huyền tông cũng rất mạnh mẽ, có hắn gia nhập bọn họ nhất định có thể tránh được kiếp nạn này an toàn rời đi!

Hoảng loạn chính là, không biết Diệp Linh Lang có ở gần đây hay không, nếu nàng cũng ở đây, vậy làm không khéo kinh hỉ sẽ nháy mắt biến thành kinh hách, cuối cùng lại rơi vào kết cục thê thảm.

Thanh Huyền tông, Diệp Linh Lang, đừng xuất hiện, cầu xin ngươi đó!

Quả nhiên, Ninh Minh Thành vừa gia nhập liền thay đổi tình hình chiến đấu, tu sĩ nhân loại vốn đang lâm vào thế yếu nhanh chóng mạnh lên, hắn bày ra khí thế lấy một địch trăm thành công kinh sợ đám tiểu yêu đối diện.

Sau lưng Ninh Minh Thành, năm người kia quả thật vui vẻ muốn hỏng rồi.

Được cứu rồi! Rốt cuộc được cứu rồi!

Cả năm người nhịn không được mỉm cười thấy được hi vọng.

“Ác sát liệt! Vậy mà tới một người rất lợi hại! Sắp đánh không lại rồi!”

“Đừng hoảng hốt, các ngươi kéo thời gian ta đi báo cáo với đại vương thỉnh cầu chi viện!”

“Báo cái đầu ngươi, chỉ bằng ngươi là có thể nhìn thấy đại vương chắc? Ngươi tới kéo, ta đi tìm!”

Mắt thấy đám yêu bên kia vừa lui lại vừa nội chiến, trên mặt mấy người Tạ Lâm Dật càng vui mừng.

“Ninh huynh, chúng nó số lượng đông đảo, kéo dài sẽ rất bất lợi cho chúng ta, chúng ta nhân cơ hội này chạy nhanh đi!”

Tạ Lâm Dật vừa dứt lời liền nghe được một giọng nói dễ nghe lại quen thuộc, trong trẻo lại khủng bố từ phía trước truyền đến.

“Kẻ hèn vài tu sĩ nhân loại, đã đặt chân lên địa bàn của ta còn muốn chạy?”

Tạ Lâm Dật trừng lớn hai mắt, giọng nói này hắn nhận ra, mỗi một chữ đều nghe rõ, nhưng tại sao ghép lại với nhau thì hắn nghe không hiểu?

Cái quỷ gì đây?

“Chi viện tới! Chúng ta có chi viện rồi! Bao vây bọn họ, đừng để cho bọn họ chạy thoát!”

Những tiểu yêu đó giống như được tiêm máu gà, một lần nữa vây quanh nhóm người Tạ Lâm Dật.

Lúc này, chỉ thấy trên một mái nhà cách bọn họ không xa, có một bóng dáng nhỏ nhắn đỏ rực chậm rãi từ giữa không trung rơi xuống, cùng với đó chính là khí thế cường đại cùng yêu khí không chút nào che lấp.

Là một yêu tộc rất mạnh!

Ánh mắt mọi người đều đồng loạt tập trung lên người Diệp Linh Lang, nhìn thấy xung quanh nàng bay lượn từng vòng màn nước, hiệu ứng đặc biệt lúc sân khấu nhìn qua vô cùng khí phách, trong khoảnh khắc chấn động nhân tâm.

Lúc này, Diệp Linh Lang lại hơi nhếch một bên khóe môi, lộ ra một nụ cười tà mị vừa đúng 45 độ tiêu chuẩn, yêu khí tràn đầy.

Tạ Lâm Dật cũng bị cảnh tượng trước mắt làm ngơ ra, này còn không phải Diệp Linh Lang sao? Nàng khi nào biến thành yêu tộc rồi?

Làm hắn khϊếp sợ lại chấn động cả ba hồn bảy phách chính là, trên trán Diệp Linh Lang vậy mà còn mọc ra hai cái sừng, nhìn qua rất giống sừng rồng lúc còn nhỏ!

Chỉ thấy nàng nhẹ nhàng nhấc tay lên, toàn bộ hơi nước tràn ngập xung tức khắc quanh chuyển động quay cuống, sau đó nhanh chóng ngưng kết thành từng giọt nước thật lớn.

Diệp Linh Lang lại vung tay, vô số giọt nước lớn như cơn mưa to tầm tã liên tục nện lên người bọn họ.

Không biết có phải ảo giác hay không, Tạ Lâm Dật cảm thấy giọt nước nện lên chỗ hắn đặc biệt tàn nhẫn, liên tục "lộp bộp lộp bộp" đau cả người, hắn chỉ có thể vung kiếm ngăn cản.

Ngay sau đó Diệp Linh Lang thu tay về tạo một pháp quyết khác, trong khoảnh khắc mưa to tầm tã trên người liền biến thành từng khối băng cứng rắn, lúc này nện lên trên đầu còn phát ra vài tiếng "cộp cộp cộp", quả thật đau muốn khóc!

Một loạt động tác này của Diệp Linh Lang chẳng những sợ ngây người nhóm tu sĩ đối diện, mà còn làm đám tiểu yêu bên này hoàn toàn sợ ngây người.

“Ác sát liệt! Viện binh này của chúng ta cũng quá mạnh rồi! Quá sung sướиɠ! Đánh chết bọn họ! Đánh chết nhân loại!”

“Ai da vừa phải, vừa phải thôi, lỡ như ném dẹp rồi lại mất công moi bọn họ từ dưới đất lên ăn đó!”

“Hả? Nàng là ai? Sao ta chưa từng thấy qua? Hình như tu vi của nàng mới đến Trúc Cơ mà thôi?”

“Ác sát liệt! Thật là Trúc Cơ đó! Mới Trúc Cơ đã có thể hóa hình hoàn mỹ như vậy, còn có pháp thuật mạnh mẽ, trên đầu còn mọc sừng, đó chẳng phải là giao tộc sao?”

Lời này vừa ra, toàn thể tiểu yêu tức khắc sôi trào, vậy mà là giao tộc, giao tộc có huyết mạch tôn quý đó!

Đó chính là giao tộc có được một phần huyết mạch của Long tộc thuợng cổ, ở Yêu giới có thể trực tiếp đi ngang!

Trách không được nàng còn nhỏ tuổi liền lợi hại như thế, tu vi thấp lại có thể đánh ra hiệu quả mạnh mẽ như vậy!

Đúng vào lúc này, nàng lại hơi thả người bay xuống, bằng vào tu vi Trúc Cơ xông thẳng tới chỗ Kim Đan lợi hại nhất bên kia.

Dưới ánh mắt chứng kiến của mọi người, nàng một chưởng đánh vào trên ngực Kim Đan kia, Kim Đan đối diện lập tức bị đánh bay ra ngoài, đυ.ng vào bức tường phía sau không ngừng ho khan.

“Mạnh! Quá! Khụ!” Ninh Minh Thành che lại ngực: “Sao lại có một yêu tộc mạnh mẽ như vậy? Chẳng lẽ chính là công chúa giao tộc tiếng tăm lừng lẫy, Linh Linh Lang?”

Tạ Lâm Dật mắt thấy Ninh Minh Thành bị một chưởng đánh bay, tai nghe hắn nói ra lời kịch, tam quan cả người nháy mắt bị đổi mới, đổi mới, lại đổi mới.

Đây là đang chơi trò gì? Đối diện là yêu tộc đó, đây là thời khắc sinh tử đó, lúc này còn chơi được sao?

Hắn còn đang khϊếp sợ thì Diệp Linh Lang đã đảo mắt nhìn qua.

Nàng đem linh lực ngưng tụ trong lòng bàn tay, sau đó nháy mắt một chưởng đánh lên người Tạ Lâm Dật, đánh đến hắn liên tục lui về sau bưng kín ngực.

“A…”

Lúc đánh Lục sư huynh là làm bộ làm tịch, nhưng đánh Tạ Lâm Dật là sức thật đánh thật! Không đau không lấy tiền!

“Tu sĩ như ngươi không ngờ lại có vài phần bản lĩnh, vậy mà có thể mạnh mẽ chống đỡ một chưởng này của ta!”

Diệp Linh Lang nói xong lại nâng tay lên, chuẩn bị lại đánh một lần nữa, Tạ Lâm Dật thấy vậy sợ tới mức tại chỗ ngã xuống đất.

“Ta… Giống như sắp chết.”

Thấy một màn này, tập thể tiểu yêu sau lưng Diệp Linh Lang lập tức hoan hô.

“Công chúa điện hạ siêu mạnh!”

“Công chúa điện hạ vô địch!”

“Công chúa điện hạ xử hắn!”

Nhìn thấy đám tiểu yêu kia nhanh chóng xông lên chuẩn bị cắn chết mấy người này, Diệp Linh Lang liền giơ tay ngăn cản chúng nó.

“Dừng tay! Các ngươi ra cửa không mang theo đầu óc sao?”

Nói xong, nàng lại giơ tay gõ thật mạnh lên đầu một con tôm yêu chạy nhanh nhất đằng trước, chấn đến đầu nó ong ong choáng váng.

“Anh anh anh, công chúa điện hạ thật là khí phách! Không hổ là công chúa giao tộc huyết thống cao quý!”

“Mấy tu sĩ này gầy trơ xương như củi, còn không đủ nhét kẽ răng đâu, ăn sạch bọn họ có ích lợi gì? Để lại người sống, ta muốn lợi dụng bọn họ làm mồi, dẫn dụ hết đám đồng bọn tu sĩ kia ra toàn bộ tận diệt, đến lúc đó muốn ăn bao nhiều thì ăn bấy nhiêu, một con yêu ăn mấy người, còn lo đói sao?”

“A a a! Công chúa điện hạ thật sự thông minh! Yêu cấp cao quả thật khác biệt mà, trí tuệ cùng sắc đẹp đều là đứng đầu!”

“Trói lại, mang đi.”

Diệp Linh Lang nói xong, các tiểu yêu phía sau lập tức xông lên, muốn dùng dây trói yêu trói chặt bọn họ.

“Chờ đã, tên nào khó coi trói lại, đẹp thì không cần, bản công chúa muốn hắn hầu hạ bên người.”

Nghe được lời này, đám tiểu yêu tất cả đều cười gian, hiểu hiểu hiểu, nháy mắt đã hiểu!

Vì thế đám tiểu yêu cầm dây trói yêu chạy tới cột chặt Tạ Lâm Dật cùng hai sư đệ của hắn, Ninh Minh Thành thì vẫn để nguyên.

Tạ Lâm Dật thấy vậy lại sợ ngây người.

“Có lầm hay không? Sao lại trói cả ta nữa? Trói hai người bọn họ còn chưa đủ?”

“Nói nhảm gì đó? Trước mặt tên tu sĩ tuấn tú này, ngươi chính là quả dưa méo đó.”

Ninh Minh Thành đứng ở bên cạnh kiêu ngạo vỗ vỗ bả vai Tạ Lâm Dật.

“Tạ huynh, hình như ngươi không có tự mình hiểu lấy lắm đâu.”

“……”
« Chương TrướcChương Tiếp »