Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tất Cả Phản Diện Đều Hắc Hóa, Chỉ Có Sư Muội Là Hài Hước

Chương 215: Lục sư huynh, huynh thay đổi rồi

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Nhị sư huynh, việc này là ta thiếu suy nghĩ, về sau…”

Hắn về sau muốn làm sao, chỉ mình hắn nói cũng không tính được.

Đây còn không phải là trên có Nhị sư huynh, dưới có tiểu sư muội, hắn chỉ là một tiểu đáng thương ở trong kẽ hở cầu sinh thôi sao?

“Ta về sau nhất định sẽ cần cù tu luyện, chuyên tâm bế quan, cường đại chính mình, đánh đâu thắng đó.”

???

Thẩm Ly Huyền nghe mà cau mày lại, lão lục đang nói cái quỷ gì?

“Nhị sư huynh, Lục sư huynh là lần đầu tiên dẫn muội ra cửa rèn luyện, không có kinh nghiệm cũng là bình thường, không nên quá nghiêm khắc.”

Thẩm Ly Huyền thở dài, lão lục chưa đến hai mươi tuổi, còn thêm một tiểu lục chưa đủ mười lăm tuổi, bất quá là hai đứa nhỏ thôi, cũng không cần trách móc nặng nề.

“Có thể nhìn thấy các ngươi ta rất vui, nhưng dừng ở đây thôi, các ngươi cần phải trở về.”

Thấy hai người không nói lời nào, Thẩm Ly Huyền lại nói: “Ninh Minh Thành, những chuyện hoang đường ngươi làm trước đó ta không truy cứu nữa, nhưng ngươi cần phải đồng ý với ta hiện tại dẫn tiểu sư muội rời đi, còn vĩnh viễn không thể dẫn nàng đến gần Thanh Vân Châu dù chỉ một chút. Nếu ngươi không đồng ý vậy ta chỉ có thể đánh ngươi một trận.”

Ninh Minh Thành trừng lớn hai mắt, đây là muốn làm thật rồi!

Hắn vội vàng quay sang nhìn tiểu sư muội, đến bên tai nàng nhỏ giọng: “Nghe thấy không, Nhị sư huynh muốn động thủ thật đó, hắn thật sự sẽ đánh chết ta, tiểu sư muội chắc sẽ không bỏ mặc ta sống chết đúng không?”

“Vậy huynh cứ đồng ý đi.”

“Vậy muội thật sự chịu cùng ta trở về sao?”

“Nhị sư huynh nói là không cần mang muội tới gần Thanh Vân Châu, vậy để muội mang huynh tới gần không phải được rồi sao? Nếu huynh thật sự lương tâm không yên ổn vậy muội có thể đánh ngất rồi đem huynh kéo vào, đối sách luôn nhiều hơn chính sách mà, có chỗ trống nào thì cứ chui chỗ đó, đừng cứng đầu.”

“……”

Là một biện pháp tốt, nhưng vấn đề lại tới.

Tại sao hắn lại muốn cùng tiểu sư muội thông đồng làm bậy? Hắn cũng không hy vọng tiểu sư muội ở đây mà!

“Các ngươi lại nói thầm cái gì? Ninh Minh Thành, ngươi nói.”

“Nhị sư huynh, ta đồng ý lập tức mang tiểu sư muội rời đi.”

Ninh Minh Thành lại đáp ứng dễ dàng như vậy khiến Thẩm Ly Huyền tức khắc nhăn mày.

“Thật sự, Lục sư huynh có thể thề mà.”

“Được, vậy ngươi thề đi.”

“……”

Tiểu sư muội, muội không đem sư huynh đẩy xuống hố lửa thì một giây cũng không thoải mái đúng không?

“Ta Ninh Minh Thành thề, nhất định sẽ mang tiểu sư muội rời khỏi Thanh Vân Châu, lập tức, lập tức!”

“Nếu ngươi làm không được thì sao?”

“Ta liền…..liền…”

Ninh Minh Thành gấp gáp quay sang nhìn Diệp Linh Lang.

“Lấy danh dự sư tôn làm đảm bảo.” Diệp Linh Lang lập tức tiếp lời.

“Nhị sư huynh, Lục sư huynh thấp cổ bé họng cũng không có gì để thề, nhưng mà huynh ấy thật sự để ý sư tôn đó, nếu không thì sao có thể ở Thanh Huyền Tông ngồi xổm nhiều năm như vậy, ngày đêm làm bạn luyến tiếc ra cửa chứ?”

Diệp Linh Lang vừa nói xong, cả Thẩm Ly Huyền cùng Ninh Minh Thành đều sửng sốt.

Lời hình như có chỗ nào không ổn, nhưng rồi lại không thể chọn ra chỗ sai.

“Đúng! Ta lấy danh dự sư tôn ra bảo đảm!”

“Lấy tánh mạng cũng có thể.”

Lời này của Diệp Linh Lang vừa ra, Thẩm Ly Huyền cùng Ninh Minh Thành cùng khϊếp sợ, tàn nhẫn như vậy sao?

Tàn nhẫn hay không không quan trọng, dù sao sư tôn đã bị lấy ra đảm bảo không biết bao nhiêu lần, nhưng hiện tại vẫn còn yên ổn ở Thanh Huyền tông đâu, có thể thấy được thứ này tùy tiện bịa ra thôi, không có hiệu lực gì.

Thấy hai người bọn họ càng nói càng quá đáng, Thẩm Ly Huyền thật sự cau chặt mày.

“Vậy được rồi, ta tin tưởng các ngươi một lần, hiện tại liền rời đi, nếu ta còn gặp lại các ngươi ở Thanh Vân Châu vậy..…” Thẩm Ly Huyền quay đầu nhìn Ninh Minh Thành: “Ta liền đánh ngươi.”

“……”

Nói tới nói lui, thì ra đây là một thế giới chỉ mình hắn bị thương.

Nói xong Thẩm Ly Huyền lại từ nhẫn trữ vật lấy ra rất nhiều món đồ, lớn nhỏ đều có, miễn là có thể dùng tốt tất cả đều giao cho Diệp Linh Lang, cho nhiều nhất chính là linh thạch, một túi một túi, không hề đau lòng.

Sau khi cho xong mới liếc nhìn Ninh Minh Thành một cái, cho hắn một túi linh quả xem như thấy có phần, không bỏ sót ai.

Trình độ tặng lễ vật hào phóng của Thẩm Ly Huyền cứ như đang chia di sản vậy, một chút cũng không lưu luyến.

“Tiểu sư muội, Nhị sư huynh không mang theo nhiều thứ lắm, nhưng có thể dùng tốt đều cho muội rồi, cầm lấy rời khỏi nơi này, đi tìm một nơi an toàn để rèn luyện, đừng làm cho ta lo lắng.”

“Nhị sư huynh, muội sẽ không để huynh lo lắng đâu. Đúng rồi, còn có một thứ rất quan trọng chưa cho huynh.”

Diệp Linh Lang từ nhẫn lấy ra một bộ trang phục xinh đẹp của Thanh Huyền tông.

“Nhị sư huynh, đây là môn phái phục của Thanh Huyền tông do chúng ta tự tay chế tạo, đây là của huynh đó, nếu lúc nào đó huynh nguyện ý thì cứ mặc nó vào, người khác nhìn thấy liền biết huynh là đệ tử Thanh Huyền tông, sẽ không tùy tiện khi dễ đâu.”

Thẩm Ly Huyền nhìn môn phái phục trong tay Diệp Linh Lang mà sửng sốt một lúc, hắn nhìn chằm chằm một lúc lâu cũng không rời mắt được.

“Thanh Huyền tông vậy mà có môn phái phục rồi.”

Đáng tiếc, đời này hắn sẽ không có cơ hội mặc nữa.

Tiểu sư muội rất đáng yêu, hắn tuyệt đối không thể liên lụy nàng, các đồng môn đều rất tốt, hắn cũng không thể liên lụy toàn bộ tông môn.

“Nhị sư huynh, cầm nha.”

Thẩm Ly Huyền vươn tay ra nhận lấy, rõ ràng là một bộ quần áo rất mềm mại, chất liệu trơn nhẵn mang đến xúc cảm mát lạnh như tơ lụa, nhưng trong tay hắn lại giống như nặng nghìn cân, ôm vào trong ngực nặng ở trong lòng.

“Cảm ơn, bảo trọng.”

Thẩm Ly Huyền dứt khoát xoay người, hắn không muốn bọn họ nhìn thấy những cảm xúc dư thừa trên mặt hắn.

Đường xa núi cao ngăn cách, cứ chia tay như vậy, mong cho con đường tu tiên các ngươi luôn rực rỡ, một đường bình an.

“Tiểu sư muội, muội có thấy Nhị sư huynh giống như đang căn dặn hậu sự hay không?”

“Phải tự tin lên, bỏ chữ ‘giống như’ đi.”

Ninh Minh Thành trừng lớn hai mắt.

“Vậy làm sao bây giờ?”

“Nhị sư huynh đã thu lễ vật của muội, về sau chính là người của muội rồi, đương nhiên phải che chở thôi.”

???

Thôi, đôi lúc tiểu sư muội nói chuyện hắn nghe không hiểu cũng không sao, dù sao không ảnh hưởng tiếp tục nói chuyện.

“Vậy cụ thể chúng ta nên làm thế nào?”

“Đổi con đường đi.”

Ninh Minh Thành gật gật đầu, cùng Diệp Linh Lang thay đổi con đường khác rời đi.

“Tiểu sư muội, vậy kế tiếp chúng ta nên làm gì?”

“Đi tìm bảo vật mảnh nhỏ.”

“Bảo vật mảnh nhỏ?”

“Huynh cho rằng muội ở trong sơn động kia lâu như vậy cũng chỉ bố trí nấu một nồi canh thôi sao? Sao muội lại làm chuyện phí công đó được? Đó chỉ là thuận tiện, trọng điểm ở chỗ này!”

Diệp Linh Lang nói xong liền từ nhẫn lấy ra mảnh nhỏ mà nàng tìm được dưới linh trì.

Ninh Minh Thành vừa nhìn thấy đôi mắt đều trợn tròn, cái này vừa thấy liền biết là bảo bối hiếm có, là loại cấp bậc cầm đi trấn tông cũng không quá đáng!

“Tiểu sư muội, đây là ở dưới linh trì kia tìm được?”

“Đúng vậy, theo muội quan sát, nguyên nhân làm sơn động kia hình thành linh trì chính là nhờ nó. Huynh nghĩ đi, một mảnh nhỏ như vầy là đủ để hình thành một linh trì, vậy một hạt châu hoàn chỉnh sẽ lợi hại cỡ nào? Cái này mạnh hơn nhiều so với linh châu mà bọn muội tốn công nghiên cứu phát minh trước đó.”

Diệp Linh Lang dừng một chút lại nói: “Huynh có phát hiện không, những tiểu yêu kia mặc dù có tu vi Kim Đan cùng Nguyên Anh, nhưng thực lực lại hoàn toàn theo không kịp tu vi bên ngoài, ngoại trừ cả người bọc lớp vỏ cứng ra thì những mặt khác đều rất yếu.”

“Phát hiện chứ, nếu không phải tu vi đều hiện ra đó, ta còn tưởng rằng Kim Đan chỉ có Trúc Cơ, Nguyên Anh chỉ có Kim Đan đâu.”

“Cho nên muội suy đoán, tu vi của chúng sở dĩ có thể tăng nhanh như vậy toàn là dựa vào linh trì do mảnh nhỏ này sinh ra! Nếu không thì sao chúng nó lại liều sống liều chết tranh nhau vào ngâm chứ?”

Ninh Minh Thành vừa mừng vừa sợ gật gật đầu, lại đem mảnh nhỏ đặt ở trong lòng bàn tay xem đi xem lại, càng xem càng yêu thích không muốn buông tay.

“Vậy còn chờ gì nữa? Chúng ta nhanh chân đi tìm mấy mảnh nhỏ còn lại đi!”

“Lục sư huynh, vừa rồi hình như có người khuyên muội trở về nha.”

“Đúng vậy, nhưng người khuyên ngăn muội đã đi rồi, hiện tại chỉ còn lại một người vô điều kiện duy trì muội thôi!”

“Lục sư huynh, huynh thay đổi rồi.”

“……”

MD: Tạm thời truyện không có cảnh ngược đâu, đúng là có chút khó khăn nhưng tiểu sư muội xuất hiện liền mang theo tình tiết chuyển biến phong cách, chỉ sợ muốn xúc động cũng khó. :)
« Chương TrướcChương Tiếp »