Chương 214: Lương tâm có đau hay không hắn không biết, nhưng thật sự rất đau lòng

Diệp Linh Lang cùng Ninh Minh Thành gật gật đầu, đi theo Thẩm Ly Huyền rời khỏi sơn động.

Lúc ra ngoài Diệp Linh Lang cố ý bước chậm lại, nàng sợ Nhị sư huynh trong lúc nhất thời không tiếp thu được, vì thế ở phía sau lén lút thả Chiêu Tài cùng Thái Tử ra ngoài.

Nồi hải sản kia nàng không ăn được, nhưng cũng không thể lãng phí, rốt cuộc rất bổ lại còn thơn như vậy.

“Tiểu sư muội?”

Thẩm Ly Huyền bỗng nhiên quay lại.

“Nhị sư huynh.”

“Muội đi không nổi nữa sao? Có muốn ta ngự kiếm mang đi hay không?”

Diệp Linh Lang còn chưa trả lời thì Thẩm Ly Huyền đã lấy kiếm ra đưa đến trước mặt nàng.

“Đi lên đi, ngàn dặm xa xôi tới Thanh Vân Châu đúng thật vất vả.”

Ninh Minh Thành một đường gian khổ mang theo tiểu sư muội vào Thanh Vân Châu, lại không có được một chút ánh mắt dư thừa nào của Nhị sư huynh:……

Nhị sư huynh đối với tiểu sư muội có sự hiểu lầm rất lớn đó.

“Nhị sư huynh, huynh cũng quá chu đáo rồi.”

Diệp Linh Lang nhẹ nhàng nhảy lên rồi ngồi chắc trên kiếm củaThẩm Ly Huyền, vô cùng vui vẻ không cần tự đi.

“Chỉ ngự kiếm mang đi đã tính là chu đáo rồi? Một đường đến đây chẳng lẽ muội không được chiếu cố chút nào sao?”

Thẩm Ly Huyền lo lắng hỏi xong đột nhiên quay lại nhìn Ninh Minh Thành, trên mặt lộ vẻ hung hăng.

“Ngươi rốt cuộc chiếu cố tiểu sư muội ra sao? Trên đường tới đây ngươi đều để nàng tự mình ngự kiếm sao? Đường xá xa xôi như vậy, một Trúc Cơ như nàng làm sao chịu nổi?”

Ninh Minh Thành trừng lớn hai mắt, hắn dám chắc một chuyện, nếu lúc này hắn nói thật ra dọc đường đi không những không ngự kiếm mang tiểu sư muội, mà còn ngồi nhờ kiếm của tiểu sư muội một đường, Nhị sư huynh nhất định sẽ đánh hắn tơi bời một trận.

Hắn trăm triệu lần không nghĩ tới, Nhị sư huynh có thể biến sắc mặt nhanh như lật sách vậy, cái này hoàn toàn không phù hợp với nhân thiết lạnh lùng hung dữ thường ngày đâu!

“Nhị sư huynh, Lục sư huynh kỳ thật có chiếu cố muội mà.”

“Chiếu cố thế nào?”

(⊙o⊙)

Trong nháy mắt, Diệp Linh Lang cùng Ninh Minh Thành đều im lặng, suy nghĩ nửa ngày hình như thật sự không tìm được điểm nào chiếu cố.

“Có! Lục sư huynh vì an toàn của muội, hy sinh quên mình dẫn dụ toàn bộ đám tiểu yêu đó đi nơi khác.”

“Sau đó bỏ một mình muội trong sơn động nguy hiểm kia, còn suýt chút nữa bị một con rùa yêu Nguyên Anh kỳ ăn mất?” Thẩm Ly Huyền quay sang nhìn Ninh Minh Thành: “Ninh Minh Thành, lương tâm ngươi không thấy đau sao?”

“……”

Lương tâm có đau hay không hắn không biết, nhưng mà thật sự rất đau lòng.

Trước kia, tuy rằng mỗi khi gặp nhau Nhị sư huynh vẻ mặt hơi hung, nhưng vẫn sẽ gọi một tiếng lục sư đệ, hôm nay từ lúc gặp mặt ngoại trừ Ninh Minh Thành chính là Ninh! Minh! Thành!

“Nhị sư huynh, kỳ thật muội cũng không yếu như vậy, mấy vấn đề đó muội đều có thể ứng phó.”

Ninh Minh Thành dùng sức gật đầu, đúng vậy, chuyện gì nàng cũng làm được.

“Tiểu sư muội vì để ngươi không bị mắng mà ra sức nói dối, chẳng lẽ ngươi nghe không hiểu sao, lại còn không biết xấu hổ gật đầu nữa?”

“……”

Trái tim Ninh Minh Thành lại răng rắc vỡ nát.

Sau khi đi một đoạn đường, Thẩm Ly Huyền dẫn theo bọn họ dừng lại bên cạnh một đại thụ, hắn đi bố trí một chút gần đó, nếu là có thứ gì đến gần hắn sẽ phát hiện trước.

Sau khi làm xong mới đi đến dưới tàng cây ngồi xuống, từ nhẫn lấy ra một cái bình nhỏ đưa cho Diệp Linh Lang.

“Tiểu sư muội, đây là mật của Hoa U Lan, thơm thơm ngọt ngọt, cho muội nếm thử đó.”

Diệp Linh Lang vui vẻ cầm lấy bình rồi mở ra, một mùi hương nồng đậm lập tức tràn ra, thơm đến thấm vào ruột gan.

Nàng đang muốn uống thì nhìn thấy Ninh Minh Thành đưa mắt ra hiệu.

Hiếm có, rất quý, bảo bối lớn đó, uống ít chút.

Diệp Linh Lang hiểu ý gật gật đầu, nàng cũng cảm thấy đây là bảo bối, nhưng Nhị sư huynh nói quá nhẹ nhàng làm nàng cho rằng thứ này cũng thường thấy, suýt chút nữa một ngụm uống hết rồi.

Thấy Diệp Linh Lang vốn dĩ muốn uống rồi đột nhiên dừng lại, Thẩm Ly Huyền không khỏi khó hiểu, sau đó đúng lúc thấy được Ninh Minh Thành đang làm mặt quỷ.

“Ninh Minh Thành, mặt ngươi bị rút gân hay là ngứa da?”

“……”

Hắn đều im lặng rồi, còn không được sao?

“Nhị sư huynh, mật hoa này đúng là rất thơm nhưng hiện giờ muội không uống được, chỉ cần tưởng tượng đến đám yêu đó liền không muốn ăn uống gì.”

Thẩm Ly Huyền nhìn nàng một cái, biết nàng đang bao che cho lục sư đệ nên cũng không nói nữa.

Tiểu sư muội ngoan như vậy, lục sư đệ sao lại không biết chiếu cố một chút chứ?

Rốt cuộc hắn vẫn còn nhỏ tuổi, không hiểu chuyện, thôi vậy.

“Ninh Minh Thành, sao ngươi lại mang tiểu sư muội đến Thanh Vân Châu? Nơi này rất nguy hiểm.”

Trong Thanh Huyền tông luôn có truyền thống người lớn mang mấy đứa nhỏ đi rèn luyện đương nhiên hắn nhớ, tiểu sư muội chưa đến Kim Đan nên theo lục sư đệ ra cửa rèn luyện cũng là bình thường, chỉ là cái nơi này căn bản không thích hợp để rèn luyện.

Ninh Minh Thành ngẩng đầu hé miệng muốn nói lại thôi, nói ra chắc huynh không tin đâu, là tiểu sư muội kéo ta tới.

“Nhị sư huynh, là muội muốn tới đây. Vào một buổi tối yên tĩnh, sư tôn của chúng ta đã bấm tay tính toán, nói huynh ở nơi này sẽ gặp nguy hiểm, muội nghe thấy vậy rất lo lắng nên mới thuyết phục Lục sư huynh đến đây, Lục sư huynh cũng rất lo lắng cho an nguy của huynh đó.”

Ninh Minh Thành gật gật đầu, đúng là như vậy, nhưng hắn mới gật một nửa lại thu được ánh mắt của Thẩm Ly Huyền, tức khắc không dám gật tiếp.

“Tiểu sư muội, cũng không cần nơi chốn giữ gìn lục sư đệ như vậy, hắn là người ra sao trong lòng ta hiểu rõ.”

???

Ninh Minh Thành chợt ngẩng đầu, huynh thật sự hiểu rõ sao?

“Các ngươi trở về đi, nơi này không phải nơi mà các ngươi nên tới, nơi này tiểu yêu tu vi thấp nhất cũng Kim Đan, trong đó còn trộn lẫn một số Nguyên Anh, mà đại yêu của Thanh Vân Châu đã là Hóa Thần, không phải là cấp bậc cách mà các ngươi có thể đối phó. Thanh Vân Châu đã bị chiếm rồi, các ngươi đi nhanh đi.”

“Vậy còn huynh? Nhị sư huynh cũng đi cùng chúng ta sao?”

“Ta không thể đi.”

Diệp Linh Lang sửng sốt, Nhị sư huynh nói là không thể đi, không phải không muốn đi.

Tại sao?

Chẳng lẽ đại yêu của Thanh Vân Châu cùng hắn có quan hệ gì?

Không thể nào? Thân phận nửa yêu của Nhị sư huynh sẽ không bị tên đó nhận ra rồi chứ?

“Tại sao không thể đi?”

“Tiểu sư muội việc này muội đừng hỏi nhiều, cùng lục sư đệ rời khỏi Thanh Vân Châu đi, cách xa nơi nguy hiểm này, đi đến nơi các ngươi nên đi rèn luyện.”

Thẩm Ly Huyền nói tới đây, nét ôn hòa trên mặt đã sắp khống chế không được, hắn không tự chủ được bày ra vẻ mặt lạnh băng.

“Nhưng mà chúng ta không thể bỏ huynh lại được.”

“Không có nhưng mà nữa, ta cũng không cần các ngươi tới quản, về sau nếu có gặp lại ta thì coi như không quen biết, chúng ta cứ vậy tạm biệt, có duyên… thôi, đó cũng là nghiệt duyên.”

“Tại sao chứ?” Ngay cả Ninh Minh Thành không dám nói lời nào cũng nhịn không được hỏi ra một câu, cái này còn không phải muốn phân rõ giới hạn sao?

Tuy rằng Nhị sư huynh rất hung dữ, nhưng kỳ thật người rất tốt.

“Làm gì có nhiều tại sao như vậy? Ninh Minh Thành, ngươi chưa từng bị ta đánh quá nên muốn thử xem đúng không? Vừa lúc còn chuyện dùng lửa nấu bầy yêu trong sơn động, ta còn chưa có tính sổ với ngươi đâu! Đó chính là mấy chục tiểu yêu đó! Ngươi lại dám mang theo tiểu sư muội chơi như vậy, ngươi điên rồi sao? Một chút không cẩn thận thôi các ngươi đều phải bị ăn sạch! Kẻ hèn một Kim Đan nho nhỏ, ngươi sao có thể to gan như vậy hả?”

“Nhị sư huynh, kỳ thật nấu nồi canh hải sản kia là chủ ý của muội.” Diệp Linh Lang đúng lúc chen vào.

“Tiểu sư muội, tiếp theo có phải muội còn muốn nói, ngay cả lửa nấu chúng nó đều là muội đốt không?”

Diệp Linh Lang gật gật đầu.

“Muộii cho rằng ta quên mất Ninh Minh Thành là đơn linh căn hệ hỏa sao?” Thẩm Ly Huyền quay đầu nhìn qua Ninh Minh Thành: “Ngươi cũng không dám tự mình thừa nhận?”

“……”

Diệp Linh Lang nhìn sang Ninh Minh Thành một cái, ngầm chỉ: Hay là, cái nồi này huynh cõng đi? Không thì sẽ bị đánh thật đó.

Ninh Minh Thành cũng liếc nhìn Diệp Linh Lang một cái: Thôi, năng lực tiếp thu của ta rất mạnh.