Chương 212: Đã nói muốn làm chuyện lớn mà

Nhìn thấy nàng nháy mắt đã trốn ra sau, người nọ lập tức cau mày, giọng điệu cũng rất hung dữ.

“Biết sợ vậy vừa rồi còn không chạy? Nhìn thấy rùa yêu liền bị dọa choáng váng rồi?”

Diệp Linh Lang lúc này mới nhìn rõ người trước mắt vậy mà là một Nguyên Anh, còn là một Nguyên Anh rất mạnh!

Nhưng cái này không phải trọng điểm, trọng điểm là người này lớn lên rất đẹp, mày kiếm mắt sáng, nhưng đường nét khuôn mặt lại lạnh lùng, dáng vẻ lúc hung dữ lên lại giống như một tảng băng lạnh buốt không thể hòa tan, phong cách hoàn toàn khác với các sư huynh của nàng.

Người này vừa nhìn thấy liền rất giống vai ác, có thê thảm hay không thì tạm thời không biết, nhưng đúng là vừa đẹp lại vừa mạnh.

Thấy Diệp Linh Lang nhìn chằm chằm vào mình ngây người, người này không chút nào nhẹ nhàng bỏ tay nàng ra.

“Rời khỏi đây đi, tự giải quyết cho tốt, đừng cản trở ta.”

Nói xong, hắn xoay người muốn nhảy vào linh trì, đúng lúc bên ngoài truyền đến một tiếng gào ầm ĩ.

“Cứu mạng! Lại không cứu ta, ta thật sự chết cho muội xem đó!”

Vừa nghe liền nhận ra là tiếng của Lục sư huynh, nhưng mà Diệp Linh Lang vẫn là vẻ mặt bình tĩnh.

Chỉ cần không phải Béo Đầu chạy tới tìm cứu viện thì vấn đề còn lại đều không lớn, có lẽ là Lục sư huynh cùng những tiểu yêu đó trộn lẫn hồi lâu sau đó tự mình cảm thấy tâm lý bất ổn không chịu được mà thôi.

Không sao, là lúc nên để người này học được kiên cường.

Bắt đầu từ hơn một năm trước, khi nàng gia nhập Thanh Huyền tông thì Lục sư huynh đã ở trong tông môn tu luyện, một năm trôi qua, nàng và mọi người đều đi đến nhiều nơi nhưng hắn vẫn còn ở trong tông môn tu luyện, chưa kể trước khi nàng đến không biết đã ở đó tu luyện bao lâu rồi.

Đóa hoa trong nhà ấm này thật sự không được, cần phải tiếp thu mưa gió bên ngoài một chút mới lớn được, phải khiến cả người lẫn tinh thần của hắn đều trở nên cường đại, chỉ có như vậy mới có thể kiên cường dũng cảm, vạn sự không hoảng hốt.

Nếu lúc này đổi thành Ngũ sư huynh tuyệt đối sẽ không kêu la, đổi thành Thất sư huynh cũng sẽ không đòi sống đòi chết như vậy, Lục sư huynh quả nhiên quá thiếu rèn luyện.

Nhưng mà, Diệp Linh Lang không nhúc nhích thì Nguyên Anh trước mặt lại di chuyển.

Hắn vừa nhìn thấy có tu sĩ nhân loại bị một đám yêu ma quỷ quái vây công liền vọt qua.

Hả? Người này vừa rồi không phải chuẩn bị nhảy xuống linh trì sao? Đối với nàng lạnh nhạt đến cực điểm, kết quả Lục sư huynh vừa rống một tiếng hắn liền đi qua?

Cái này chẳng lẽ chính là trong truyền thuyết…

Tình yêu đích thực?

Diệp Linh Lang lập tức dừng lại mớ suy nghĩ lung tung của mình, thừa dịp Nguyên Anh kia đi hưởng ứng sự kêu gọi của Lục sư huynh, nàng nhanh chóng nhảy vào linh trì.

Giây tiếp theo.

Diệp Linh Lang suýt chút nữa nôn ra.

Linh trì đúng là một linh trì tốt, nhưng mà sau khi bị đám yêu kia ngâm mình thì đã bị ô nhiễm, toàn bộ nước ao đều là yêu khí, hơn nữa số yêu khí này còn bắt đầu thẩm thấu vào trong phần đất bên cạnh.

Vừa nhìn mới thấy những phần đất gần đó cũng có xu thế biến thành màu đen rồi.

Nếu thật sự cứ để chúng nó tiếp tục ở Thanh Vân Châu như vậy, thì toàn bộ Thanh Vân Châu sớm hay muộn cũng sẽ biến thành một tòa thành trì hoang phế tràn ngập yêu khí.

Vì không muốn rút dây động rừng đồng thời để tiết kiệm thời gian và sức lực, nàng không sử dụng linh lực mà cố nín thở lặn xuống sâu nhất, sau đó phát hiện một chỗ có ánh sáng dưới đáy ao.

Diệp Linh Lang bới hết bùn đất xung quanh rồi đào thứ đang chôn ở bên trong ra, làm xong lập tức lao ra khỏi linh trì.

Sau khi ra ngoài mới cẩn thận xem xét thứ nằm trong tay, thứ này giống như mảnh nhỏ của một hạt châu, trên mặt có hoa văn nhàn nhạt đồng thời tản ra ánh sáng bảy màu, nhưng không đậm lắm.

Lúc này, nàng chú ý tới linh khí trên bề mặt linh trì đã biến mất, sau đó là linh khí trong nước cũng ở chậm rãi tan đi.

Như vậy mảnh nhỏ này chính là nguồn gốc sinh ra linh trì.

Là một bảo bối lớn, chỉ là không hoàn chỉnh.

“Yên tâm, con người của ta vô cùng nhiệt tình, cũng đã đến đây rồi, vậy trước khi rời đi ta nhất định sẽ cho một nhà mảnh nhỏ đáng thương như các ngươi được đoàn tụ.”

Diệp Linh Lang vui vẻ thu mảnh nhỏ vào nhẫn rồi bước ra bên ngoài nhìn thử, Lục sư huynh có lẽ đã được cứu trợ, không hô to gọi nhỏ nữa.

Vì thế, Diệp Linh Lang vốn định chạy qua thì lúc này lại quay vào trong.

Đã nói làm chuyện lớn mà, chỉ làm một chuyện nhỏ này sao có thể tính được?

Lại nói, Lục sư huynh được mỹ nam cứu đi, lúc này không chừng còn đang lải nhải kêu khổ không rảnh tìm nàng, cho nên nàng cũng không cần sốt ruột.

Vì thế, Diệp Linh Lang tạo một pháp quyết, trong lòng bàn tay liền xuất hiện một hạt giống, nàng vùi hạt giống xuống dưới đáy linh trì.

Đại Trọng Sinh Thuật!

Hạt giống ở dưới linh trì không ngừng mọc rễ nảy mầm rồi mọc lan tràn dọc theo toàn bộ thành linh trì, giống như hình thành một tấm lưới đem toàn bộ bên dưới linh trì bao lại.

Vì không để thực vật bên dưới bị phát hiện, Diệp Linh Lang còn dùng bùn đất lấp đi vài chỗ dây đằng mọc ra bên ngoài.

Sau khi làm xong nàng mới nhớ ra, nơi này không còn mảnh nhỏ nên linh trì đã sắp biến thành một cái ao nước bình thường.

Vì thế, Diệp Linh Lang lại đau lòng lấy ra một hạt linh châu sắp dùng xong, nhét vào vị trí chôn mảnh nhỏ.

Linh châu vừa đặt vào linh khí lập tức lan tràn, trên bề mặt linh trì cũng khôi phục trạng thái linh khí lượn lờ, nước ao cũng có rất nhiều linh khí đang nổi lên, tuy rằng hiệu quả so với mảnh nhỏ kém rất xa nhưng không sao cả.

Tuy giả nhưng lại không hoàn toàn giả là chân lý mãi không thay đổi, nàng giả tạo nhiều lần chưa bao giờ thất thủ cũng là dựa vào điểm này.

Kết thúc công việc, kế tiếp chính là thời khắc chứng kiến kỳ tích!

Ở bên này, Ninh Minh Thành một bên đánh nhau một bên bị nhóm tiểu yêu công kích tinh thần.

Đột nhiên một luồng kiếm khí xông tới, khí thế mạnh mẽ trực tiếp cắt qua kết giới của Diệp Linh Lang.

Nhìn thấy kết giới bị đánh nát, đám tiểu yêu bên trong lập tức kích động chạy ra ngoài.

“Được cứu rồi, thật lợi hại! Không nghĩ tới vậy mà là tu sĩ nhân loại đến giải cứu chúng ta!”

“Nói nhảm cái gì đó, đã chết mất mấy huynh đệ rồi còn không lo chạy nhanh đi? Để bọn họ tự đi đánh với Quỷ Vương cùng hung thú đi!”

“Sát liệt, bên kia có huynh đệ mới chạy lại đây kìa, chạy nhanh lên, chậm chân là linh trì cũng bị chúng nó chiếm mất!”

Một đám tiểu yêu kêu kêu quát quát từ trong kết giới chạy ra, sau đó không thèm quay đầu lại mà chạy thẳng về phía sơn động bên kia.

Cùng luc đó, một đám tiểu yêu khác cũng đang hội tụ lại đây, hai bên cùng nhau đua tốc độ chạy về sơn động.

Nhìn thấy đám tiểu yêu đã chạy hết, Ninh Minh Thành thể xác và tinh thần đều mệt quay lại nhìn người chém nát kết giới, không khỏi kinh ngạc kêu một tiếng.

“Nhị sư huynh!”

“Ta vừa rồi nghe được giọng của ngươi còn tưởng rằng là nghe nhầm, không nghĩ tới lại là thật, ngươi tới nơi này làm gì?”

Ninh Minh Thành chỉ chỉ vào đám tiểu yêu đang chạy trốn đằng kia, thở hổn hển.

“Không còn kịp rồi, mau… mau đuổi theo.”

Ninh Minh Thành nói xong liền nắm lấy kiếm, dùng một hơi cuối cùng chuẩn bị chạy lên kéo chúng nó lại.

Cũng không biết tiểu sư muội bên kia đã thu phục xong chưa, nếu là chưa xong, đợi đám tiểu yêu đó vọt vào nàng liền xong đời.

Không được không được.

Hắn vừa muốn chạy ra đã bị Thẩm Ly Huyền cản lại.

“Bên kia tụ tập nhiều yêu như vậy, vừa rồi chạy theo sau còn có một Quỷ Vương một con hung thú, ngươi còn muốn tìm chết chắc? Không muốn sống nữa thì nói sớm một chút, uổng công ta đặc biệt lại đây cứu ngươi, bỏ lỡ thời cơ!”

Thẩm Ly Huyền cau chặt mày, nếu không phải vì cứu Ninh Minh Thành thì hiện tại mảnh nhỏ trong linh trì đằng kia đã tới tay rồi.

Hiện tại nơi đó tụ tập nhiều tiểu yêu như vậy, không còn cơ hội đi lấy mảnh nhỏ nữa.

Nếu lúc này lão lục còn một hai phải đi tìm đường chết, vậy còn không bằng để hắn một kiếm đâm chết cho xong, ít nhất lưu được toàn thây.

Đối với cách nói chuyện hung hăng của Thẩm Ly Huyền, Ninh Minh Thành cũng không kinh ngạc gì, khác với Đại sư huynh ôn hòa trầm ổn, Nhị sư huynh là có tiếng vừa lạnh lùng lại hung dữ, nói chuyện chưa bao giờ biết cái gì gọi là nhẹ nhàng ôn nhu, càng không hiểu được nói lời an ủi gì, hắn đã sớm quen rồi.

“Không phải, tiểu…..tiểu sư muội còn ở trong sơn động đó!”

Nháy mắt, hàng lông mày đang cau chặt của Thẩm Ly Huyền lập tức nâng cao, một đôi mắt sắc bén lại sáng quắc trừng đến tròn xoe.