Chương 211: Mỹ mạo cùng trí tuệ sẽ trở thành gánh nặng của ta

Ninh Minh Thành không còn cách nào đành căng da đầu chạy vào kết giới do tiểu sư muội chuẩn bị, vọt tới bên cạnh Thái Tử cùng Chiêu Tài.

“Ta là sư huynh của tiểu sư muội, chúng ta là người một nhà, chúng ta đã gặp qua rất nhiều lần, các ngươi ngàn vạn lần đừng ngộ thương quân mình đó!”

“Yên tâm đi, trước khi những tiểu yêu đó bị ăn xong thì chúng nó sẽ không ăn ngươi đâu.” Béo Đầu không sợ thiên hạ đại loạn lập tức trả lời.

???

Ý là sau khi 30 con tiểu yêu bị ăn xong sẽ đến lượt hắn sao?

Cả khuôn mặt tuấn tú của Ninh Minh Thành tức khắc liền vặn vẹo, tiểu sư muội, muội đã nói sẽ bảo vệ ta an toàn mà!

Lúc này, nhìn thấy đám tiểu yêu kia chạy vào, Thái Tử cùng Chiêu Tài lập tức nhào qua.

Đám tiểu yêu ngay từ đầu còn lao ra cắn Thái Tử cùng Chiêu Tài, nhưng sau khi phát hiện cắn không được lại nhìn thấy có đồng loại bị nuốt lập tức quay đầu bỏ chạy.

Cái gì tình nghĩa, cái gì tổ chức, không tồn tại, chúng nó chỉ lo mạng sống của mình.

“Đây là thứ quỷ gì? Con yêu thú này nhìn hung dữ quá! Sát sát liệt, nhìn nhỏ như vậy nhưng thật biết cắn! Hơi thở trên người nó không bình thường lắm, hình như là hung thú!”

“Làm gì vậy? Ban ngày ban mặt, nơi này sao lại có quỷ được? Còn là một Quỷ Vương nữa? Không phải chứ? Mới vừa cướp được địa bàn liền có người tới cướp lại! Mau mau mau đi báo cho đại vương đi!”

Ninh Minh Thành ngay từ đầu còn bị dọa sợ liều mạng chạy trốn, nhưng sau khi Thái Tử cùng Chiêu Tài ra tay mạnh mẽ trấn áp hắn liền an toàn, không khỏi tránh một chỗ thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Nhưng còn chưa thở xong thì tiếng của Béo Đầu lại truyền đến.

“Chúng nó muốn chạy kìa! Ngươi mau đi hỗ trợ ngăn lại đi! Bằng không chạy mất hết thì tiểu sư muội nhà ngươi cũng mất luôn đó!”

Ninh Minh Thành nghe được lời này tức khắc cả người chấn động, tiểu sư muội cũng không thể mất được.

Vì thế, Ninh Minh Thành một giây trước còn đang nhanh chân chạy trốn, giây tiếp theo liền rút kiếm vọt vào đam tiểu yêu kia, tuyệt đối không thể thả chúng nó chạy đi.

Nhưng mà, khi Ninh Minh Thành vọt vào trong đám tiểu yêu đó mới nhìn thấy, một nhóm ở đằng trước muốn chạy trốn nên không ngừng đâm vào kết giới, “Bịch bịch bịch” vài tiếng liên tục vang lên.

“Ác sát liệt! Nơi này sao lại có kết giới? Có lão đại nào tới sao?”

(Ác sát liệt: mấy từ này không có nghĩa, chỉ là một loại tiếng kêu thôi, giống như tiếng oa oa lúc khóc vậy, do thấy 3 chữ này cũng thú vị nên mình để vậy luôn.)

“Xong rồi! Không chỉ có Quỷ Vương mà còn có lão đại biết bày kết giới nữa! Mau mau mau mau đi báo cho đại vương!”

“Ngươi ngu chắc? Chạy cũng chạy không ra thì làm sao báo tin hả? Trước tiên bắt tu sĩ kia lại đã, hắn dẫn chúng ta tới đây vậy nhất định có biện pháp mang chúng ta ra ngoài!”

Có một con lên tiếng, nhóm tiểu yêu lập tức đồng loạt quay đầu lại, ánh mắt toàn bộ tập trung lên người Ninh Minh Thành.

Ninh Minh Thành vừa rồi vì muốn ngăn đám tiểu yêu này mà vọt vào giữa đám chúng nó:……...

“Ác sát liệt! Tự hắn chạy vào vòng vây của chúng ta, còn rất kiêu ngạo đó!”

“Xử hắn!”

Trời đất làm chứng, Ninh Minh Thành hắn chưa hề có một giây nào kiêu ngạo:……...

Hắn chỉ có thể rưng rưng vung kiếm ngăn cản, ở giữa một đám tiểu yêu điên cuồng thực chiến.

Cũng may nhóm tiểu yêu này tuy rằng số lượng rất nhiều nhưng mà thực lực đều không mạnh, dù có Kim Đan thì cũng là loại Kim Đan đồ ăn nhất, nếu Nguyên Anh thì cũng là loại Nguyên Anh hắn có thể vượt cấp đánh bại, tuy rằng nhất thời không thể đánh thắng cả một đám như vậy nhưng kéo dài thời gian thì không thành vấn đề.

Nhưng mà, lòng tự trọng lại bị tổn thương rất nhiều.

“Ác sát liệt, Quỷ Vương cùng hung thú tại sao chỉ công kích chúng ta, không công kích tu sĩ nhân loại này hả?”

“Có lẽ là hắn lớn lên quá xấu, vừa thấy liền biết không có giá trị dinh dưỡng gì? Chúng ta là từ trong biển ra, có nhiều tinh hoa.”

“Cũng đúng, đồ ăn ngon nhiều như vậy, ai lại muốn tạm chấp nhận thứ khác, mọi người đều rất kén chọn mà.”

“……”

Không phải đâu, bị ăn là một chuyện rất đáng tự hào sao?

Đám tiểu yêu này sao lại có tư tưởng kỳ lạ như vậy?

Hơn nữa, đánh nhau thì lo đánh nhau đi, có thể đừng một bên đánh một bên nói chuyện phiếm hay không? Có cần chuẩn bị hạt dưa nước trà, lại cho các ngươi một cây quạt đưa đến cửa thôn ngồi luôn không?

Ninh Minh Thành sắp bị đám tiểu yêu lắm miệng này tra tấn đến điên rồi, không chỉ có như vậy, còn có một Béo Đầu ngồi xổm bên ngoài kết giới thỉnh thỏang khıêυ khí©h vài câu, hắn tức khắc không muốn làm nữa.

Càng nghĩ càng tức giận, Ninh Minh Thành nhanh chóng chạy về phía kết giới, hắn không chơi nữa, ai thích thì chơi đi.

Nhưng mà giây tiếp theo, “Bang” một tiếng vang lên, cú đâm này khiến cho đầu óc hắn hơi choáng váng.

“Ác sát liệt! Chúng ta trước đó không phải đã đâm thử rồi sao, tu sĩ này sao lại chạy qua nữa? Hắn không biết nơi này có kết giới sao?

“Chắc không phải cho rằng hắn có thể ra ngoài đó chứ? Chẳng lẽ đầu hắn còn cứng hơn càng cua của ta nữa? Ngay cả lão rùa yêu cũng chưa có tự tin như vậy đâu!”

“Ta đã nói gì chứ, tu sĩ này vừa nhìn vào liền biết không quá thông minh, dựa theo nguyên tắc ăn gì bổ nấy, Quỷ Vương cùng hung thú kia nhất định là sợ ăn hắn xong thì đầu óc của mình cũng giảm xuống, cho nên vẫn luôn không đi cắn hắn. Thật không nghĩ tới, có một ngày sắc đẹp cùng trí tuệ sẽ trở thành gánh nặng của ta!”

“……”

Đám tiểu yêu này sao lại có thể phiền như vậy? Tức giận!

Càng tức chính là, tiểu sư muội bày kết giới vậy mà không cho hắn được hưởng đãi ngộ đặc biệt!

“Trừ khi tự nàng tới mở còn không thì ngươi ra không được đâu, ngươi cho rằng tại sao ngay từ đầu ta liền ngồi xổm ở bên ngoài? Chút trình độ đó của nàng trong thời gian ngắn làm không được thứ gì phức tạp đâu, chỉ có thể áp dụng chung thôi. Bất quá ngươi yên tâm, chuyện ngươi dùng đầu đâm kết giới mất mặt như vậy, ta sẽ không đi nói bừa đâu, một quả như ta bình thường chỉ cần nhận được chỗ tốt đều rất kín miệng.”

“……’’ Ninh Minh Thành lúc này quả thật câm nín.

Trong sơn động bên này, nhân lúc tất cả tiểu yêu đều chạy tới đuổi bắt Ninh Minh Thành, Diệp Linh Lang nhanh chóng lẻn vào trong.

Lúc này, linh trì vẫn đang không ngừng tản ra linh khí, nồng đậm đến mức làm người hận không thể lập tức nhảy vào ngâm mình, tận hưởng spa thoải mái.

Nàng đang muốn chui vào linh trì tìm tòi đến tột cùng có gì bên trong, thì đột nhiên “Rắc” một tiếng vang lên, nàng dừng lại tất cả động tác.

Diệp Linh Lang quay đầu sang thì thấy một con rùa yêu đang nằm bò bên cạnh linh trì, mai rùa của nó quá bẩn, ở trên còn dính không ít bùn đất, làm cho lúc cả người nó nằm ngủ ở đó trông giống như hòn đá, vừa nhìn thoáng qua rất khó mà phát hiện.

Con rùa yêu này có hơi thở rất ổn định, đã tới tu vi Nguyên Anh kỳ, chỉ là nó quá lười biếng, ngay cả việc hóa hình cũng lười nên vẫn duy trì hình dáng con rùa.

Lúc này nó nhẹ nhàng cử động một chút, cái đầu cũng từ trong mai rùa vươn ra ngoài, hiển nhiên nó đã phát hiện có người lẻn vào, đang chuẩn bị căng mở đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ ra!

Diệp Linh Lang quả thật bị nó làm cho giật mình, nàng căng thẳng sờ vào trong nhẫn, lục tìm đan dược ngủ say lúc trước đã nhờ Tứ sư tỷ làm.

Thứ này đối với Chiêu Tài vẫn có chút tác dụng, đối với Thái Tử thì không dùng được, nhưng đối với con rùa yêu Nguyên Anh này thì...chắc là có thể hiệu quả ít nhất mười lăm phút trở lên đi?

“Thứ gì… Ngươi… Dám…”

Nó đang chậm rì rì nói vài chữ, Diệp Linh Lang thừa lúc nó hơi mở miệng lập tức ném đan dược vào.

Đan dược vừa vào, mấy chữ sau liền nói ra không được, hai mí mắt nặng trĩu của nó cũng chậm rãi khép lại.

Diệp Linh Lang vừa muốn thở ra một hơi, lại đột nhiên cảm nhận được sau lưng có một luồng sức mạnh đánh về phía nàng.

Diệp Linh Lang nhịn không được rùng mình, đang chuẩn bị dùng tốc độ nhanh nhất nhảy ra thì có một bàn tay đã nắm lấy cánh tay nàng kéo qua một bên.

Giây tiếp theo, linh lực mạnh mẽ kia đã đánh xuống, trực tiếp đánh nát đầu của con rùa đen trước mặt, máu văng tung tóe, hung tàn cực điểm.

Thấy chỗ máu kia sắp văng lên người mình, Diệp Linh Lang chạy nhanh lui về sau một chút tránh đi những phần máu thịt ghê tởm kia.

Một màn này làm nàng hãi hùng khϊếp vía, nếu người này vừa rồi công kích nàng thì dù có dốc sức tránh đi cũng có khả năng rất lớn sẽ bị thương, người này rất mạnh!

Có thể so được với Đại sư huynh hay không thì không chắc, nhưng mà muốn xử lý hai con gà yếu như nàng cùng Lục sư huynh thì rất là nhẹ nhàng.

MD: Giọng văn theo kiểu hài hước nên những tình huống khổ sở của các sư huynh cũng làm người đọc không quá khó chịu, hơn nữa tất cả đều là hành trang để các đồng môn sau này có thể sống sót và tiến bộ, tuy hơi khổ nhưng rất giá trị.