Chương 210: Lục sư huynh, chúng ta đi làm chuyện lớn đi

“Muội nói làm sao có huyết hải thâm thù lại không báo, thì ra là có bảo vật! Cũng may chúng ta chạy theo, bằng không thì đã bỏ lỡ mấy trăm triệu rồi! Loại chuyện tốt này tất nhiên phải để cho muội!”

Diệp Linh Lang tránh khỏi một đại thụ rồi lén lút chạy đến bên ngoài cửa sơn động, nàng đang muốn đi vào thì bị Ninh Minh Thành hoảng hốt chạy lên kéo trở về.

“Tiểu sư muội, bên trong có nhiều tiểu yêu như vậy, lỡ như bị phát hiện chính là đưa điểm tâm cho người ta đó! Muội không thể đi vào!”

“Lục sư huynh nói rất có lý, đúng là muội không thể đi vào, chỉ sợ vừa vào sẽ nhịn không được châm một mồi lửa trong đó, muội hiện tại có chút đói bụng rồi.”

???

Cái gì?

Bên trong không phải là bầy yêu tụ tập sao?

“Để muội tìm xem trong nhẫn còn lại bao nhiêu gia vị, trời biết từ khi đến nơi này đều chưa ăn qua bữa cơm nào đàng hoàng, quả thật thèm muốn khóc.”

Diệp Linh Lang nói xong thật sự sờ lên nhẫn lục tìm một hồi.

Ninh Minh Thành cũng bị nàng nói đến trong lòng ngứa ngáy, nhịn không được vươn đầu nhìn vào trong, không xem thì không biết, vừa nhìn vào hắn cũng sợ ngây người.

Trong sơn động có một linh trì không lớn không nhỏ, trong đó không ngừng tỏa ra linh khí nồng đậm, mà các loại tiểu yêu như cá, tôm, cua, rùa đen vô cùng đa dạng kia đang chen chúc ngâm trong linh trì, hình ảnh rất là đồ sộ.

Mặc dù là trường hợp như vậy thì Ninh Minh Thành nhìn qua cũng chỉ cảm thấy chúng nó thật may mắn, tìm được một linh trì để tu luyện, nếu không thì hắn cũng chỉ cảm thấy nơi này giống như một cái vịnh nhỏ, bên trong tụ tập các loại hải sản, à không, hải yêu.

Nhưng tiểu sư muội nhà hắn thì không giống vậy, mở miệng ngậm miệng chính là muốn đốt lửa hầm một nồi to, làm cho hình ảnh kia hiện giờ ở trong đầu hắn không ngừng hình thành, lan ra, sau đó vứt đi không được.

Nhìn lâu rồi, thật đúng là cảm thấy bên trong không phải linh trì, nơi này cũng không phải để tiểu yêu tụ tập nữa mà là một nồi canh hải sản cực kỳ phong phú, thứ đang tỏa ra không phải linh khí mà là hương thơm của nước canh.

Chờ khi Ninh Minh Thành phát hiện tư tưởng của mình không chịu khống chế thì toàn bộ vẻ mặt đều vặn vẹo theo.

Đây là yêu, không thể ăn, không thể ăn!

Tuy rằng nhìn qua thật sự rất ngon.

“Lục sư huynh, chúng ta đi làm một chuyện lớn đi!”

“……’’

Không được không được, cần phải ổn định đạo tâm, chúng ta là danh môn chính phái.

“Tiểu sư muội, ta không thể ăn chúng được!”

“Lục sư huynh, còn chưa có bắt được mà huynh đã tính đến chuyện ăn rồi sao? Sao huynh còn sốt ruột hơn muội nữa vậy?”

“……”

Màn trả đũa này đánh đến hắn không kịp trở tay.

“Vậy muội muốn làm sao?”

“Huynh xem xung quanh sơn động này còn có không ít cây cối bình thường, vừa nhìn cũng có thể đoán được nơi này vốn dĩ không nên có linh trì.”

Ninh minh Thành thu hồi tư duy đã bay đến nồi hải sản bên kia, nghiêm túc quan sát xung quanh, thật đúng là như vậy, nơi này giống như tạm thời sinh ra một linh trì mà thôi.

“Một thứ bảo bối như linh trì lại hình thành trong một sơn động bình thường như vậy, chứng tỏ cái gì?”

“Chứng tỏ có bảo vật.”

“Lục sư huynh rốt cuộc thông minh nhanh nhạy một lần rồi!”

???

Tiểu sư muội có phải đối với hắn có hiểu lầm gì không?

“Muội muốn đoạt bảo vật?”

“Nói hươu nói vượn, một danh môn chính phái sao có thể làm ra loại chuyện đoạt bảo vật được?”

“Vậy muội muốn làm gì?”

“Trảm yêu trừ ma, giúp đỡ chính nghĩa, đám tiểu yêu ăn người đó cần phải được trừng phạt thích đáng, đầu tiên chúng ta nên tịch thu công cụ gây án của chúng nó.”

“……”

Tiểu sư muội, hai ta đều quen thuộc như vậy rồi, không cần phải ra vẻ nữa đi?

“Vậy muội định làm thế nào? Sẽ không muốn ta đi làm mồi nữa chứ?”

Diệp Linh Lang đột nhiên quay đầu sang, đôi mắt sáng long lanh nhìn Ninh Minh Thành.

“Lục sư huynh, nếu tự huynh đã nói vậy, thì muội cũng sẽ không ngăn cản huynh đi hy sinh quên mình tạo phúc thương sinh đâu.”

“……”

Tiểu sư muội không đào hố, nàng thật sự sống không nổi mà.

“Chính là bên trong có gần 30 con tiểu yêu, tu vi thấp nhất cũng là Kim Đan, tu vi cao nhất đã có Nguyên Anh! Mà ta chỉ là một Kim Đan gầy yếu ngay cả thất sư đệ cũng đánh không lại!”

“Không hoảng hốt, muội đã vì huynh nghĩ ra một kế sách vẹn toàn.”

“……”

Muội đừng nghĩ, ta xin muội đó.

“Lục sư huynh ở chỗ này trông chừng chúng nó, đừng để chúng nó chạy ra đó, chờ một lát muội lập tức quay lại.”

“……”

Dù chúng nó thật sự chạy ra thì hắn cũng ngăn không được đâu!

Diệp Linh Lang không quản hắn, nói xong liền xoay người chạy đi, nàng tìm một khỏang đất trống cách sơn động không xa, vừa lúc tận dụng vách núi che đậy bày ra một trận pháp, ngăn cách mảnh đất này thành một kết giới riêng.

Sau đó lại đem Chiêu Tài, Thái Tử, Béo Đầu cùng với tọa kỵ Tai Dài của nó thả ra ngoài.

“Cho các ngươi một nhiệm vụ tạm thời đây, lát nữa Lục sư huynh của ta sẽ phụ trách nhập hàng hải sản, đợi khi đám hải sản kia kéo tới thì Chiêu Tài cùng Thái Tử phải hỗ trợ giải quyết một chút.”

Những lời này có vài chỗ nghe không hiểu, nhưng mà ý chính thì chúng nó hiểu được, chính là có đồ ăn ngon đưa tới.

“Béo Đầu, ngươi lát nữa ngồi xổm bên ngoài kết giới đi, Lục sư huynh của ta không có mị lực gì lắm còn dễ dàng đánh mất yêu quái, ngươi phải phát huy kỹ năng trào phúng kéo thù hận lên cao nhất, đừng làm chúng nó chạy đi. Sau khi xong việc thì có chỗ tốt sẽ không thiếu phần các ngươi, nhớ làm việc nghiêm túc!”

Sau khi an bài xong bên này, Diệp Linh Lang nhanh chóng chạy về bên ngoài sơn động, đến chỗ Ninh Minh Thành.

“Lục sư huynh, có nhìn thấy nơi đó không? Muội đã bày ra một kết giới ở chỗ đó rồi, bảo đảm thân thể của huynh an toàn, lát nữa huynh nhớ hướng qua bên kia chạy, biết không?”

???

Ninh Minh Thành còn không kịp hiểu đang êm đẹp tại sao lại chạy qua bên kia.

Chỉ thấy Diệp Linh Lang đã lấy mấy thi thể tiểu yêu lúc nãy ra.

Nàng đã nói gì chứ? Mở màn đi nhặt thi thể nhất định về sau sẽ có khi cần dùng, lúc này không phải dùng sao?

Sau khi lấy ra hết nàng mới dán mấy tấm bùa nổ mạnh lên thi thể, sau đó dùng súc ném hết vào trong sơn động.

“Ầm ầm ầm”

Vài tiếng nổ rung trời truyền đến, nhóm tiểu yêu bên trong cũng bị nổ lây, tức khắc toàn bộ nổi giận.

“Là ai to gan như vậy dám gϊếŧ Yêu tộc ta, lại còn dám tới cửa khıêυ khí©h?”

Một con tu vi Nguyên Anh ở bên trong hét lớn một tiếng, lúc này, Diệp Linh Lang bỗng nhiên nói hai chữ “Hành động!” sau đó đẩy Ninh Minh Thành một chút, đẩy hắn đến trước cửa sơn động.

Ninh Minh Thành đột nhiên không kịp phòng ngừa bị đẩy ra:???

“Thì ra là một tu sĩ nhân loại!”

Ninh Minh Thành vẫn luôn cho rằng mình đang dán bùa ẩn thân:!!!

“Tìm chết! Lên cho ta, ai cướp được trước thì hắn thuộc về kẻ đó, ăn một mình!”

Vừa nghe thấy được ăn một mình, toàn bộ tiểu yêu bên trong đều giống như phát điên lao ra.

Nhìn dáng vẻ này, có lẽ ngày thường chúng nó được chia phần không nhiều lắm.

Lần đầu trong đời bị gần 30 tiểu yêu cùng nhau đuổi gϊếŧ, trường hợp đồ sộ này thật sự làm Ninh Minh Thành chấn động, hắn sợ tới mức xoay người bỏ chạy.

Vừa chạy đi mới phát hiện bùa ẩn thân trên người mình đã bị xé xuống, nhưng mà tiểu sư muội cũng dán cho hắn thêm một tấm bùa gia tốc nữa.

Tiểu sư muội thật sự rất chu đáo mà, chu đáo đến hắn muốn khóc luôn.

Vì thế, hắn điên cuồng chạy về hướng có kết giới do tiểu sư muội đã chuẩn bị sẵn.

Không cần chạy bao xa hắn đã nhìn thấy kết giới kia, nhưng còn không kịp vui mừng liền nhìn thấy Thái Tử cùng Chiêu Tài đang ở trong kết giới tư thế chuẩn bị sẵn sàng.

“……”

Cái này chỗ nào an toàn hả?!!

Một con thượng cổ hung thú Thao Thiết, một con Quỷ Vương cắn nuốt vạn quỷ mà thành.

Không có tiểu sư muội ở đây, hắn cũng không dám tự mình đưa tới trước mặt hai vật cưng này đâu!

Nhưng mà hắn vừa quay đầu lại liền thấy phía sau có 30 con tiểu yêu đuổi theo không bỏ.

“……”

Lúc này cũng không thể lui về sau.

Ninh Minh Thành thật sự muốn khóc.

“Đều là phế vật gì vậy hả? Nhiều yêu như vậy lại không đuổi kịp một người, các ngươi cũng xứng được ăn cơm sao?”

Béo Đầu vừa rống một tiếng, đám tiểu yêu sau lưng đuổi theo càng hung.

“……”

Thật sự, hắn đánh giá cao năng lực tiếp thu của mình rồi.