Chương 207: Hai lần trước muội ra cửa cũng dũng mãnh như vậy sao?

Diệp Linh Lang quyết định đi Thanh Vân Châu cũng không phải là nhất thời tò mò kích động.

Nàng nhớ rõ trong nguyên tác, Nhị sư huynh nhà bọn họ là Thẩm Ly Huyền ban đầu lên sân khấu chính là phân đoạn đại yêu xuất hiện ở Thanh Vân Châu.

Sau này hắn bị người phát hiện trên người có một nửa huyết mạch Yêu tộc, lập tức có người liên tưởng đến việc hắn đã từng xuất hiện ở Thanh Vân Châu nơi từng bị đại yêu tàn sát bừa bãi, vì thế mọi người đều tin tưởng đại yêu lúc trước đi tai họa một cõi kia chính là do hắn đưa từ Yêu giới tới Tu Tiên giới.

Lại suy đoán hắn chính là yêu tà lòng mang ý xấu ẩn nấp ở Tu Tiên giới, trước đây làm chuyện xấu, tương lai cũng sẽ nhất định huỷ hoại Tu Tiên giới.

Cho nên sau đó toàn bộ Tu Tiên giới liên thủ bao vây diệt trừ hắn, cuối cùng vẫn là chết trong tay Diệp Dung Nguyệt, bị nàng ta lấy đi yêu đan, cầm hết bảo vật trên người.

Bởi vậy một chuyến này nàng cần thiết đi Thanh Vân Châu, ít nhất không để Nhị sư huynh lưu lại bất kỳ điểm đáng ngờ nào, hoặc là có thể đẩy kẻ khác ra nổi bật thay, vậy thì ngày sau cũng có thể tránh được tình cảnh bị bôi nhọ hãm hại.

Nếu nói trước kia nàng còn có chút tín nhiệm đối với nguyên tác, vậy thì hiện tại đều phải nghi ngờ tất cả.

Trong nguyên tác không có miêu tả rõ đại yêu là do Nhị sư huynh Thẩm Ly Huyền đưa tới, nhưng từng hàng chữ đều biểu đạt ngầm chỉ dẫn đường vô cùng rõ ràng.

Loại này “Sự thật” này từ khi đến đây nàng đã gặp được quá nhiều, tám chín phần đều là giả dối, là cái cớ để bị tiêu diệt mà thôi.

Diệp Linh Lang kéo Ninh Minh Thành đi đến Truyền Tống Trận công cộng của Kỷ thành, truyền tống tới thành trì gần Thanh Vân Châu nhất, sau đó lại ngự kiếm bay đi Thanh Vân Châu.

“Tiểu sư muội, muội nói Nhị sư huynh là chuyện thế nào? Không phải muội chưa thấy qua Nhị sư huynh sao? Sao lại biết hắn đang ở Thanh Vân Châu chứ?”

“Lục sư huynh, khi còn ở Cửu Hoa Sơn muội đã tính một quẻ, tính ra huynh ấy ở Thanh Vân Châu.”

“Muội chừng nào thì học xem bói?”

“Sư tôn muội dạy nha.”

“Sư tôn chúng ta không phải ở Thanh Huyền tông sao?”

“Sư tôn của muội, không phải sư tôn chúng ta.”

“……”

Chính là nói, mỗi lần tiểu sư muội muốn tìm một cái cớ đều sẽ thuyết phục mọi người tin tưởng như vậy?

Nhưng loại kỹ xảo để sư tôn cõng nồi rõ ràng này ai mà chưa sử dụng qua đâu, hắn còn có thể nói gì?

“Trước đó muội hình như chưa thấy qua Nhị sư huynh thì phải?”

“Lúc nhập môn sư tôn đã giới thiệu cho muội, còn lấy tranh vẽ cho muội xem qua nữa, ngọc bài liên hệ cũng đã cho luôn, Lục sư huynh, huynh còn gì muốn hỏi không?”

“……”

Đã không có, không cần thiết lãng phí sức lực.

“Nếu huynh không có vấn đề nữa vậy cùng lên kiếm của muội đi, để muội ngự kiếm mang huynh đi Thanh Vân Châu.”

“Tiểu sư muội, ta cũng biết tự mình ngự kiếm mà.”

“Nhưng kiếm của huynh không biết tự mình bay nha.”

???

Hắn biết ngự kiếm thì cần kiếm tự bay làm gì?

“Lục sư huynh, đến nay huynh vẫn không rõ tại sao lại bại bởi Thất sư huynh sao?”

Ninh Minh Thành sửng sốt.

“Còn không phải là lúc tỷ thí ta nhất thời làm lỗi, chiêu số vừa lúc bị hắn khắc chế sao?”

“Sai, bởi vì huynh không đủ nỗ lực.”

???

“Làm sư huynh, huynh lớn tuổi hơn hắn, lại tu luyện rèn luyện lâu hơn hắn, nếu huynh có thể nỗ lực hơn một chút thì cũng sẽ không đến mức bị Thất sư huynh đánh bại như vậy.”

“……”

“Huynh nghĩ đi, nếu tu vi của huynh đã đột phá Nguyên Anh thì lúc đánh một Kim Đan như hắn còn không phải đánh chơi thôi sao? Còn cần gì phải nghĩ ngợi ra chiêu nào? Còn cần gì lo lắng thuộc tính bị khắc chế nữa?”

!!!

Nói rất có đạo lý.

Không khí đều đến nơi này, hắn cũng không phải người không hiểu chuyện.

“Tiểu sư muội đừng nói nữa, lên kiếm của muội ta lập tức chuyên tâm tu luyện.”

“Lục sư huynh, con người của huynh tuy rằng không có gì đặc biệt nổi bật cũng không phải người mạnh nhất, nhưng mà thật sự rất hiểu chuyện đó, có thể dễ dàng tiếp nhận hiện thực. Không giống như Ngũ sư huynh cùng Thất sư huynh, lúc trước còn giãy giụa một hồi.”

“……”

Tiểu sư muội, luận về đả thương trái tim người khác muội thật sự không thua ai đâu.

“Nhanh lên tu luyện thôi, sắp gặp đại yêu rồi, chúng ta cũng nên lấy diện mạo tốt nhất của mình ra mới phải.”

Ninh Minh Thành đã ngồi lên Huyền Ảnh xếp bằng đả tọa có chút không biết nói gì:……

Kỳ thật hắn không hiểu, thấy đại yêu thì cần gì phải lấy diện mạo tốt nhất ra, lại không phải đi xem mắt.

Nhưng hắn không hỏi nữa, hắn đúng là gặp được chuyện gì đều có trình độ tiếp thu nhanh hơn so với người khác.

Vì thế, hai người ngồi chung một kiếm, lấy ra linh châu của từng người bắt đầu nắm chặt thời gian tu luyện.

Huyền Ảnh bay thật sự rất nhanh, chỉ khoảng chừng một ngày liền bay đến giữa bầu trời bên ngoài Thanh Vân Châu, chỉ còn một bước là vào bên trong.

Đúng lúc này, Huyền Ảnh vốn đang bay vững vàng bỗng nhiên bắt đầu lao xuống với tốc độ rất nhanh.

Hiện giờ Thanh Vân Châu sương mù tràn ngập, khắp nơi đều có ao hồ, trong thành trì nơi nơi đều là nước.

Cho nên, khi Huyền Ảnh bắt đầu lao xuống thì bọn họ cũng đã nháy mắt rơi vào một vùng hơi nước mênh mông của Thanh Vân Châu, bị hơi nước cùng mây mù xung quanh hất vào mặt.

Ninh Minh Thành vốn đang toàn tâm toàn ý tu luyện, Huyền Ảnh đột nhiên lao xuống làm hắn bất ngờ không cẩn thận tán khí, thiếu chút nữa tẩu hỏa nhập ma, hắn hoảng sợ nhanh chóng thu hồi linh lực kết thúc tu luyện.

Thấy hai người đang rơi xuống cực kỳ nhanh, Ninh Minh Thành kích động kêu lớn.

“Tiểu sư muội, sao lại bỗng nhiên lao xuống?”

“Lục sư huynh chớ hoảng sợ, Huyền Ảnh có chừng mực.”

???

“Là gặp chuyện gì ngoài ý muốn sao?”

“Gặp được sư tôn muội mới thu, à không, mới bái trước đó, cái này có tính là ngoài ý muốn không?”

“……”

“Hắn quả nhiên dẫn người đến bên này xử lý đại yêu của Thanh Vân Châu, chúng ta nhanh lên đi trước vào Thanh Vân Châu đi.”

“Tại sao?”

“Bởi vì làm không khéo thì hắn sẽ cùng đại yêu đánh nhau, vì bảo đảm sự an toàn của mọi người nhất định sẽ phong tỏa Thanh Vân Châu, đến lúc đó chúng ta liền vào không được nữa.”

“……”

“Muội cũng biết hắn có thể ở bên này cùng đại yêu đánh nhau, nguy hiểm biết bao nhiêu, chúng ta tại sao còn muốn vào nữa?”

“Vì Nhị sư huynh đó, huynh sẽ không nhẫn tâm như vậy mặc kệ chứ? Trời ạ…”

“……”

Không phải đâu tiểu sư muội, tội danh này cũng không thể chụp loạn như vậy được.

“Tuy rằng là vậy đi nữa, tu vi của Nhị sư huynh cao hơn chúng ta cao, hai người chúng ta có tư cách gì đi cứu vớt hắn?”

“Huynh nói đúng, với tu vi của chúng ta nói không chừng thật sự cứu không được.”

???

“Vậy muội còn đòi vào?”

“Không quan trọng, cứu không được vậy cùng huynh ấy ở lại nơi này thôi.”

“……”

Ninh Minh Thành hiện tại thật sự hối hận.

Lúc trước còn tưởng rằng không đến mức chôn thân nơi tha hương, hiện tại nghĩ lại thì có lẽ tư tưởng của hắn chưa đủ trưởng thành.

“Muội thà chết cũng muốn đi cứu Nhị sư huynh, ta thật sự bị làm cảm động đó.”

“Ai nói chúng ta ở lại nơi này nhất định phải chết chứ?”

“Vậy thì thế nào?”

“Đánh không lại liền gia nhập thôi, đại yêu này vừa tiến vào Tu Tiên giới chắc chắn rất thiếu tiểu đệ. Nếu thật sự phải đến bước đường đó, huynh nói xem cái nồi này muội nên ném lên người sư tôn nào thì được đây?”

!!!

Ninh Minh Thành tự cho là năng lực tiếp thu của mình đã đủ mạnh, nhưng hắn mới vừa rảo bước vào địa phận của Thanh Vân Châu mà thôi liền cảm thấy trái tim đau giống như nứt ra rồi.

“Tiểu sư muội, hai lần trước muội ra cửa cũng là dũng mãnh như vậy sao?”

“Vậy thì không có, hai lần trước có mang theo sư tỷ nên đã cố tình thu liễm một chút, lần này thì tốt rồi, chỉ có một mình huynh thôi, nếu xảy ra chuyện gì muội cũng không quá đau lòng.”

“……”

Nghe được nàng nói muốn thả bay mình, trái tim Ninh Minh Thành lại bắt đầu đau.

“Lục sư huynh, chúng ta hình như sắp rơi xuống đất rồi.”

Diệp Linh Lang vừa dứt lời, hai người đột nhiên không kịp phòng ngừa từ trên thân kiếm Huyền Ảnh ngã xuống dưới, cả gương mặt Ninh Minh Thành cũng không hề phòng ngừa mà vùi toàn bộ vào trong đất.

“……”