Chương 206: Chúng ta có chết cũng phải chết cùng một chỗ

Một đêm trôi qua, Diệp Linh Lang vẫn còn đắm chìm trong phát minh hoàn mỹ của mình không muốn tỉnh lại, nhưng đột nhiên từ bên ngoài truyền đến tiếng kêu thảm thiết của Ninh Minh Thành.

“Ta biết mà! Ta biết ngay mà! Các người đều là kẻ lừa đảo! Các ngươi làm như vậy không thấy lương tâm cắn rứt sao?”

Diệp Linh Lang chỉ có thể mở mắt, cất lại viên linh châu còn chưa dùng xong kia.

Linh châu này thật sự rất lợi hại, nàng đã hút linh khí cả đêm nhưng cũng chỉ tiêu hao hết một phần mười linh khí bên trong mà thôi, quả thật chính là trữ lương siêu cấp cho một chuyến hành trình bên ngoài mà.

Đẩy cửa ra xem thử, nàng mới biết âm thanh không phải từ phòng của Lục sư huynh Ninh Minh Thành truyền ra, mà là từ phòng của Đại sư huynh ở bên cạnh.

Lúc này Ninh Minh Thành đang đứng trong phòng Đại sư huynh, trên tay đang cầm một tờ giấy, kích động đến cả người phát run.

“Gạt ta, Đại sư huynh vậy mà lại gạt ta.”

Thấy Diệp Linh Lang bước vào, Ninh Minh Thành liền đem tờ giấy đưa qua.

“Đại sư huynh chạy, hắn bỏ mặc muội chạy rồi.”

Diệp Linh Lang cầm lấy tờ giấy thì thấy được một hàng chữ ở trên.

"Có việc rời đi, các ngươi đi trước, sau này liên hệ. Bùi Lạc Bạch."

Nét chữ vốn dĩ thẳng tắp của Đại sư huynh lúc này lại có chút hỗn loạn, có vẻ lúc đi rất là vội vàng.

“Lục sư huynh, tối hôm qua huynh không nghe được động tĩnh gì từ phòng Đại sư huynh sao?”

“Không nghe thấy, nếu ta nghe thấy thì sao có thể thả hắn đi được?”

“Lục sư huynh, từ nay về sau chúng ta phải sống nương tựa lẫn nhau rồi.”

“……”

Cũng không cần phải nói đến thê thảm như vậy, nghe thôi cũng thấy buồn lòng rồi.

Diệp Linh Lang lúc này mới lấy một ngọc bài từ trong nhẫn ra, nàng gửi cho Đại sư huynh một tin nhắn.

“Muội đang liên hệ Đại sư huynh à?”

“Ừm, hỏi huynh ấy tại sao lại bỏ hai tiểu đáng thương như chúng ta lại.”

Tin tức vừa gửi đi Diệp Linh Lang liền thu hồi ngọc bài, nhìn lúc Đại sư huynh rời đi vội vàng như vậy thì lúc này chắc hẳn cũng không rảnh đáp lại, nàng cũng không cần chờ.

Diệp Linh Lang cẩn thận nhớ lại cốt truyện một chút, cách thời gian Đại sư huynh xảy ra chuyện còn khá lâu, cũng chưa chắc có liên quan đến chuyện đó, tạm thời không quá lo lắng.

“Hắn trả lời mới là lạ.”

Ninh Minh Thành thở dài, tự mình rót một ly trà rồi uống một ngụm để bình bĩnh lại.

“Tiểu sư muội, tiếp theo muội muốn đi đâu chơi?”

“Nếu không thì huynh đưa muội về Thanh Huyền tông đi.”

“Không phải muội nói không muốn trở về đối mặt với sư tôn sao? Cũng ra ngoài rồi còn trở về làm gì?”

“Sợ huynh sẽ hối hận đó.”

Ninh Minh Thành nhất thời sửng sốt, bừng tỉnh lại mới phát hiện hai ngày nay hắn biểu hiện có chút quá đáng, có lẽ khiến tiểu sư muội buồn rồi.

Trời xanh làm chứng, hắn tuyệt đối không phải muốn từ chối trách nhiệm mang tiểu sư muội ra cửa đâu.

“Ta sao lại hối hận chứ, còn không phải là mang muội ra ngoài chơi thôi sao? Một mình Ngũ sư huynh mang hai người cũng có thể sống sót an toàn trở về không phải sao? Ta cũng chỉ mang theo một mình muội, chắc là không đến mức chôn thân nơi tha hương đâu.”

Ninh Minh Thành thuận tay rót một ly trà cho Diệp Linh Lang.

“Chỉ là ta ở trong Thanh Huyền tông đã lâu, không giống như bọn họ thường xuyên ra cửa, nên trong lúc nhất thời đúng là không nghĩ ra có thể mang muội đi đâu chơi. Bất quá không có việc gì, trong chốc lát ta lại đi hỏi thăm một chút, chúng ta hiện tại xuất phát đi.”

“Được.” Diệp Linh Lang gật gật đầu.

Ninh Minh Thành mang theo Diệp Linh Lang xuống lầu, lúc này vừa mới sáng sớm, từng mùi hương đồ ăn thớm lừng bay khắp toàn bộ sảnh lớn.

“Lục sư huynh, muội muốn ăn một chút điểm tâm.”

Người Tu tiên không cần ăn cơm nhưng những loại linh thực của Tu Tiên giới làm ra đồ ăn cũng rất đáng để nếm thử, hương vị rất tốt còn mang theo linh khí, cũng xem như đỡ thèm.

“Vậy được, muội ở chỗ này ăn sáng đi, ta đi ra ngoài hỏi thăm một chuyến, nhớ ở chỗ này chờ ta không được chạy loạn biết không?”

“Biết rồi Lục sư huynh.”

Diệp Linh Lang ngồi xuống sau đó ra tay hào phóng gọi rất nhiều món điểm tâm và món mặn, bày tràn đầy một bàn lớn.

Sau đó nàng đem Thái Tử từ trong nhẫn thả ra, Thái Tử vừa thấy một bàn đầy đồ ăn liền gió cuốn mây tan nuốt hết toàn bộ.

Vì thế Diệp Linh Lang lại gọi thêm mấy bàn, đem cái bàn bên cạnh cũng bày đầy ra, liên tục để Thái Tử ăn sạch.

Nhìn Thái Tử sáng sớm đã ăn uống tốt như vậy, tâm trạng nàng cũng thoải mái không ít.

Đúng lúc này, có vài người từ bên ngoài đi vào khách điếm, nhìn có vẻ là tán tu, bọn họ vừa đi vừa nói chuyện, giọng nói cũng không nhỏ.

“Nghe nói chưa? Có đại yêu hiện thế!”

“Ngươi nói chính là Cửu Hoa Sơn đêm qua xảy ra chuyện đúng không? Chuyện này ta cũng có nghe nói, toàn bộ linh khí của Cửu Hoa Sơn đều bị hút khôi, đại yêu này phải khoa trương cỡ nào chứ!”

“Không phải chuyện này! Là Thanh Vân Châu! Bên kia có đại yêu hiện thế, toàn bộ Thanh Vân Châu hiện tại giống như biến thành một tòa thành trì bằng nước, sương mù tràn ngập, vô cùng nguy hiểm!”

“Ngươi đang nói chuyện đó à? Ta biết, chuyện này đã có một thời gian rồi, lúc Điên Phong Võ Hội còn đang diễn ra kìa, bất quá không biết tình huống bên trong ra sao. Nghe nói minh chủ Nhậm Đường Liên đã phái người đi qua xem thử, không chừng là có thể khống chế nên mới lo tổ chức Điên Phong Võ Hội cho xong xuôi trước.”

“Ngươi không biết chính là tối hôm qua đại yêu đã xuất hiện ở Thanh Vân Châu, Thanh Vân Châu bị hủy đi một phần tư! Tin tức này là sáng nay mới truyền ra, nghe nói minh chủ đang cùng với chưởng môn của tứ đại tông môn thương lượng đối sách.”

“Không thể nào? Nghiêm trọng đến vậy sao? Tối hôm qua là Cửu Hoa Sơn xảy ra chuyện, nay lại là Thanh Vân Châu xảy ra chuyện, a, chẳng lẽ Tu Tiên giới muốn xong rồi sao?”

Diệp Linh Lang nghe rất chăm chú nên không biết Ninh Minh Thành khi nào đã về lại, còn ở bên cạnh ngồi xuống.

“Tiểu sư muội không cần nghe bọn họ nói bậy, những người này mở miệng ngậm miệng chính là Tu Tiên giới muốn xong rồi, Tu Tiên giới mỗi ngày đều muốn xong, không cần để ý tới.”

“Lục sư huynh về rồi à.”

“Ta đã hỏi thăm qua, phía đông có rừng rậm Cảnh Sơn, bên kia có rất nhiều yêu thú, cấp bậc đều không quá cao, bình thường tán tu cùng đệ tử tông môn ra ngoài rèn luyện đều qua bên kia, chúng ta cũng đi đến đó đi.”

“Lục sư huynh, có đại yêu đó, chúng ta không đi xem sao?”

Ninh Minh Thành sửng sốt.

“Tiểu sư muội, mau thu hồi tư tưởng nguy hiểm này của muội đi, đó chính là đại yêu đó! Tu vi ít nhất là Nguyên Anh cỡ như Đại sư huynh thậm chí là Hóa Thần trở lên, muội muốn đi qua để làm pháo hôi chắc?”

“Lục sư huynh, nhưng mà muội muốn đi xem đại yêu trông như thế nào.”

“Không thành vấn đề tiểu sư muội, lát nữa ta đi mua một quyển sách có bản vẽ về Yêu tộc cho muội xem đủ.”

“Lục sư huynh, nếu huynh không đi thì muội tự mình đi cũng được. Huynh yên tâm, trước đó muội nhất định sẽ viết sẵn một phong thư miễn trách nhiệm, viết rõ ràng là muội nhất quyết làm càn tự mình tìm chết, hết thảy cùng huynh không có quan hệ gì, như vậy thì các sư huynh sư tỷ khác sẽ không trách cứ huynh đâu.”

“……”

“Chỉ là…” Diệp Linh Lang hít sâu một hơi, chớp chớp đôi mắt to tròn tràn đầy hơi nước: “Nếu muội chuyến này đi rồi không về được, hy vọng huynh có thể khuyên nhủ các đồng môn khác không cần phải đi nhặt xác cho muội đâu, rốt cuộc Thanh Vân Châu thật sự rất nguy hiểm.”

“……”

Thấy Diệp Linh Lang còn muốn nói tiếp, Ninh Minh Thành lập tức vươn tay bưng kín miệng nàng.

“Tiểu sư muội, đừng nói nữa, ta đi cùng muội.”

Diệp Linh Lang gật gật đầu, rốt cuộc thu hồi bộ dạng khóc chít chít kia, Ninh Minh Thành lúc này mới dám buông tay ra.

“Được, Lục sư huynh, chúng ta có chết cũng phải chết cùng một chỗ!”

“……”

Đừng nói nữa, còn chưa bắt đầu đi đâu, đừng hù dọa lục sư huynh đây được không?

“Đi thôi, Lục sư huynh!”

Diệp Linh Lang nói xong liền đứng dậy muốn đi, đặc biệt phấn khích.

“Tiểu sư muội, chậm một chút."

“Lục sư huynh nhanh lên nha, lại không nhanh thì chúng ta sẽ bỏ lỡ Nhị sư huynh đó!”

“Hả? Muội nói gì?”