Chương 204: Bữa tiệc cũng có lúc kết thúc

Sau khi đem nhị đương gia treo lên giá, Diệp Linh Lang trực tiếp ở trước mặt hắn lấy đi toàn bộ số linh thạch trong cửa hàng.

Trước khi cất vào nhẫn còn ở trước mặt hắn chậm rãi đếm một lần.

“Oa, cửa hàng của các ngươi thật sự rất có tiền đó, hơn nữa chi trả cũng rất chính xác, hy vọng ngày mai đại đương gia của các ngươi cũng có thể lấy ra đúng số tiền như vậy.”

“……”

Nhị đương gia nháy mắt cảm thấy đau tim.

“Ngươi nhớ bảo hắn tới nhanh một chút, tốt nhất có thể nhân lúc trời chưa sáng tới giao tiền, bằng không ngày mai cửa hàng của ta sẽ mở cửa buôn bái lại rồi, dòng người cũng sẽ từ Cửu Hoa Sơn đổ xô xuống đây, đến lúc đó số lượng khách là không thể tính được, không nhanh tay thì cửa hàng Hồng Vũ các ngươi lại phải nổi tiếng lần nữa.”

“……”

Nhị đương gia lại lần nữa đau tim.

Lấy xong linh thạch, Diệp Linh Lang lại đem hết số bùa chú còn tồn bổ sung cho cửa hàng, đồng thời Mạc Nhược Lâm cùng Hoa Thi Tình cũng bày không ít thành phẩm của mình, ngay cả Kha Tâm Lan cũng đem một số hạt châu có chứa ảo thuật đơn giản bày lên.

Sau khi xử lý mọi thứ bên trong, Diệp Linh Lang mới đi ra bên ngoài cửa dán một tờ giấy thông báo.

‘Người làm hư hao tài sản của cửa hàng phải bồi thường theo giá trị, hài tử hư hỏng nhà ai nhanh chóng đến lãnh đi.’

Treo xong nàng cảm thấy rất hài lòng, sáng mai lại có thể nhìn thấy linh thạch cọ cọ tăng lên.

Một đám người bọn họ lúc này mới tìm một tửu lầu nghỉ chân, đồng thời gọi hai bàn đồ ăn ngồi xuống ăn khuya.

Mới vừa ngồi xuống ăn được một chút thì La Diên Trung bất ngờ đứng lên.

“Hôm nay là ngày cuối cùng của Điên Phong Võ Hội rồi, đầu tiên, xin chúc mừng các vị Thanh Huyền tông trong hôm nay đã ôm hết tất cả hạng nhất, một ly này ta xin uống trước!”

Không thể không nói, La Diên Trung là người rất biết khuấy động lôi kéo không khí, hắn vừa nói xong thì các đệ tử Thanh Huyền tông cũng vui vẻ rót rượu cùng hắn uống một ly.

“Tiếp theo, hôm nay cũng là ngày cuối cùng chúng ta tụ tập bên nhau, lần tiếp theo găp lại không biết đã là năm nào tháng nào, ngày tháng xa cách, ta lại kính mọi người một ly!”

Lời này nói xong, ngay cả các thành viên tổ không khí cùng Giang Du Tranh, Vũ Tinh Châu cũng đồng loạt nâng chén rượu.

“Cuối cùng, đêm nay ta đã làm một chuyện oanh động khắp các tông môn, chuyện ta làm ta cảm thấy kiêu ngạo, đời này ta đều phải đi theo Diệp Tử tỷ một đường! Ly này, ta tự mình uống!”

Không khí bị hắn kéo cao, cảm xúc của mọi người cũng dần dần hứng khởi, những người khác cũng sôi nổi đứng lên nói chuyện mời rượu nhau, bầu không khí trong phòng náo nhiệt không thôi.

Diệp Linh Lang cùng hai sư tỷ nhân lúc này cùng nhau sửa sang lại bộ công cụ gây án trước đó, sau đó lấy ra một số linh châu chia cho những người tham gia hôm nay.

Xem như cảm tạ bọn họ trong ba tháng này đã chiếu cố duy trì Thanh Huyền Tông.

Dư lại đa số linh châu thì chia đều cho chín người trong Thanh Huyền tông, mỗi người một phần.

Đến khi bữa khuya kết thúc, ba người La Diên Trung, Giang Du Tranh cùng Vũ Tinh Châu thất tha thất thểu cùng đỡ nhau trở lại đỉnh Cửu Hoa Sơn.

Đồng môn đều ở trên núi, bọn họ nếu đợi đến khi trời sáng mới trở về sẽ làm người nghi ngờ, hiện giờ uống say trở về thì vừa lúc để mọi nghĩ rằng bọn họ xuống núi chơi bời, sẽ không nghĩ nhiều.

Đinh Gia Bằng cùng nhóm tán tu thì tính toán ở khách điếm một đêm, sáng mai sẽ rời đi.

Lúc này còn lại đều là đồng môn Thanh Huyền tông.

“Tiếp theo các sư huynh sư tỷ có dự tính gì không? Không phải là về Thanh Huyền tông chứ?” Diệp Linh Lang lên tiếng hỏi mọi người.

“Hả? Không nên trở về sao?” Lục Bạch Vi vẻ mặt kinh ngạc.

“Ngũ sư muội, chúng ta ra ngoài chuyến này gây ra động tĩnh lớn như vậy, mặc dù sư tôn có bưng tai bịt mắt cũng không thể không biết được, sau khi trở về cũng không biết sẽ thế nào nữa!” Kha Tâm Lan ở bên cạnh đành khơi thông cho sư muội nhà mình.

“Hắn còn có thể làm sao? Hắn chỉ là một Kim Đan thôi mà, chẳng lẽ còn có thể đem chúng ta ăn sạch được sao?” Lục Bạch Vi vẫn không hiểu.

“Nói thì nói như vậy, nhưng khi trở về nhất định phải đối mặt, ai biết hắn có làm ra chuyện gì kỳ quái hay không? Hơn nữa, ta cứ có cảm giác sư tôn này của chúng ta luôn kỳ kỳ quái quái.” Mạc Nhược Lâm cũng xen vào một câu.

“Đúng không? Tam sư tỷ cũng cảm thấy vậy đúng không?” Quý Tử Trạc lập tức kích động: “Các người lúc ấy không ở nên không thể thể tận mắt nhìn thấy cảnh tượng hắn từ tầng năm Tàng Thư Các nhẹ nhàng đi thẳng lên tầng sáu đâu! Một Kim Đan lại lặng yên không một tiếng động xuyên qua cấm chế đi lên trên, hơn nữa lúc ấy khí thế còn rất dọa người!”

“Đúng vậy, lúc ấy ngay cả Đại sư huynh Nguyên Anh kỳ của chúng ta đều bị dọa, cuối cùng vẫn là tiểu sư muội dùng bùa ẩn thân mới làm mọi người trốn qua một lần.” Ninh Minh Thành nhớ lại cũng không khỏi bật cười.

“Ta cũng không muốn trở về đối mặt với sư tôn lắm, tuy rằng hắn cũng không thể làm gì chúng ta nhưng vẫn không muốn trở về bị lải nhải một trận.” Mục Tiêu Nhiên cũng cảm thán một câu.

“Vậy cứ để ta trở về đi, là ta mang mọi người ra ngoài thì có chuyện cũng nên để ta chịu trách nhiệm, còn về chuyện hắn muốn làm như thế nào thì ta gánh vác được rồi.” Bùi Lạc Bạch đúng lúc lên tiếng.

“Như vậy sao được!”

Những người khác nhanh chóng lắc đầu tỏ vẻ không đồng ý.

“Nếu phải về thì cùng nhau trở về, làm gì có chuyện chúng ta phạm tội lại để một mình Đại sư huynh gánh vác chứ?”

“Đại sư huynh.” Diệp Linh Lang vẫn im lặng nãy giờ bỗng nhiên mở miệng: “Trở về làm gì? Cứ chạy thôi, trời đất bao la đi đâu mà không được? Dạo chơi bên ngoài một hai năm rồi trở về thì chuyện gì cũng qua rồi. Hơn nữa, hắn hiện tại có lẽ đã ở sẵn trong Thanh Lan Phong đợi chúng ta, nhưng hắn cũng không thể ngồi xổm ở đó một hai năm được đúng không, nếu đã xác định không cùng một phe thì cần phải trở về xem sắc mặt hắn làm gì nha?”

Bùi Lạc Bạch nghe vậy cũng thấy rất có lý, hắn cũng thật sự không muốn trở về xem sắc mặt Hoa Tu Viễn.

“Vậy chúng ta đi đâu đây? Chúng ta lại muốn tập thể đi chơi sao? Trời ạ! Cái này cũng quá tốt rồi! Ta rất là vui đó! Ta đặc biệt thích cùng mọi người đi chơi!” Lục Bạch Vi hưng phấn vỗ tay tán thành.

Nhưng mà, toàn tông môn cũng chỉ có mỗi mình nàng vỗ tay.

“……”

“Ngũ sư muội, muội cùng người trong nhà náo loạn sau đó liền chạy đến thành Già Vân, hiện giờ Hạ Tại Đình bỏ mạng ở đó rồi muội cũng chưa về nhà một chuyến giải thích rõ ràng, cha muội chẳng lẽ không lo lắng sao?” Mục Tiêu Nhiên lúc này mới nhẹ nhàng nhắc nhở.

Lục Bạch Vi cũng hơi ngơ ra.

“Đúng rồi nha, ta phải về nhà trước một chuyến giải thích rõ ràng cho lão cha, lần trước lúc mua cửa hàng ông ấy đã biết ta tới Cửu Hoa Sơn, hiện tại Điên Phong Võ Hội kết thúc khẳng định lại muốn đi tìm ta, đúng là cần phải về nhà một chuyến rồi.” Lục Bạch Vi vẻ mặt thất vọng thở dài.

Nghe được lời này, các sư huynh sư tỷ khác yên lặng thở ra một hơi nhẹ nhõm.

“Mọi người có thể chờ ta một chút thời gian được không? Hoặc là cứ đi trước sau đó thông báo địa điểm để ta đi tìm mọi người là được!”

“Ngũ sư muội, chuyện sau này để sau lại nói, đến lúc đó chúng ta liên lạc cũng được mà.”

“Cũng đúng.” Lục Bạch Vi nghe vậy gật gật đầu.

Lúc này, Kha Tâm Lan bỗng nhiên lên tiếng: “Ta cùng tam sư muội và tứ sư muội có lẽ không thể cùng đồng hành với mọi người rồi.”

Lời này vừa ra, những người khác đều quay đầu nhìn về ba người.

“Nước Chu Tề bên kia sắp tổ chức một cuộc thi luyện đan cùng luyện khí rất lớn, đến lúc đó sẽ có rất nhiều tông môn đến từ bên ngoài hội tụ lại, khen thưởng rất phong phú, cũng có rất nhiều vị tiền bối tới đó, chúng ta muốn đi tham gia học hỏi một chút.”

“Đúng vậy, cùng mọi người đi ra ngoài rèn luyện tất nhiên có thể tăng lên tu vi, nhưng chúng ta am hiểu nhất nhất vẫn là luyện đan cùng luyện khí, cho nên chúng ta quyết định qua bên kia một chuyến.”

Nghe được lời này những người khác cũng gật đầu.

“Còn về ta, ta sẽ cùng đi với hai sư muội, như vậy ba người có thể chiếu cố nhau, bảo đảm an toàn một chút, hơn nữa bên kia cũng có tu luyện ảo thuật, ta cũng có thể học được nhiều thứ.” Kha Tâm Lan nói: “Yên tâm đi, ta nhất định sẽ bảo vệ tốt hai sư muội.”

“Nếu ba người đã quyết định vậy thì cứ đi thôi. Nhớ rõ cách một thời gian thì truyền tin về cho chúng ta báo bình an, có việc thì cứ thông qua ngọc bài tìm chúng ta, bất luận ở đâu chúng ta đều sẽ chạy tới nơi.” Bùi Lạc Bạch cũng chỉ dặn dò một chút.

“Yên tâm đi Đại sư huynh, chúng ta sẽ bảo vệ bản thân thật tốt.”

Các sư tỷ đã quyết định xong kế hoạch kế tiếp, vậy chỉ còn dư lại Diệp Linh Lang cùng bốn sư huynh.