Chương 202: Kẻ nào dám ở Cửu Hoa Sơn của ta làm loạn?

Bọn họ giống như được tiêm máu gà không ngừng rót linh lực vào chín cột đá.

Bọn họ tận mắt nhìn thấy linh khí cuồn cuộn không ngừng từ bốn phương tám hướng vọt tới, không ngừng bị hút vào trong trận pháp.

Bọn họ liên tục cảm nhận được linh khí nồng đậm ở bên người vờn quanh, thoải mái đến mức muốn tại chỗ thăng thiên.

A a a! Quá nồng đậm rồi, sảng khoái quá mức, kích động muốn chết!

Trận pháp không ngừng hấp thu linh khí của Cửu Hoa Sơn, chỉ sau nửa canh giờ, linh khí xung quanh đỉnh núi thứ năm đã bị hút sạch, vì vậy linh khí từ các đỉnh núi khác cũng nhanh chóng bay về bên này bổ sung cân bằng.

Lúc này, các đệ tử tông môn còn đang ở trên quảng trường của đỉnh núi thứ nhất vừa nói vừa cười, không ai cảm giác được có gì không thích hợp.

Thẳng đến khi Tư Ngự Thần đang muốn đi đến tòa tháp cao nhất ở đây để gặp thành chủ nhà mình, hắn bỗng nhiên dừng lại rồi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm rộng lớn ở trên.

“Hửm?”

“Đại sư huynh, làm sao vậy?”

“Không biết, cảm giác có chút kỳ quái, linh khí Cửu Hoa Sơn hình như có dao động lạ.”

“Đại sư huynh, có phải kế tiếp huynh sẽ nói Cửu Hoa Sơn chỉ sợ có động tĩnh kỳ lạ? Là yêu nghiệt hiện thân hay là tiên nhân giáng thế đâu?”

Các đệ tử ở phía sau nhịn không cười đùa một trận.

Tư Ngự Thần cũng không nói chuyện, có lẽ là ảo giác đi.

Nhưng khi hắn lại đi về phía trước một chút thì không khỏi lần nữa cau chặt mày.

Không phải ảo giác, linh khí của Cửu Hoa Sơn hình như đang bị xói mòn một lượng lớn.

Hắn đang muốn đi vào tìm sư tôn, thuận tiện dò hỏi tình huống thì đột nhiên nghe được một tiếng gầm từ trên tầng tháp cao nhất truyền đến.

“Kẻ nào dám ở Cửu Hoa Sơn của ta làm loạn?”

Nhậm Đường Liên có vẻ rất tức giận, hét lên một câu sau đó trực tiếp từ bên trong cửa sổ vèo một cái bay ra ngoài, đứng ở trên đỉnh tháp cao nhất quan sát.

Rất nhanh, chưởng môn của tứ đại tông môn cũng bay ra theo, ngay sau đó các chưởng môn của các tông môn khác cũng đồng loạt bay ra, không thiếu một ai.

Bọn họ đứng ở trên mái nhà nhìn về phía xa, dạo qua một vòng sau đó đồng loạt hướng về đỉnh núi thứ năm.

“Ta muốn nhìn xem rốt cuộc là ai lớn mật như thế, dám vào ngay lúc chúng ta tổ chức Điên Phong Võ Hội, ở ngay địa bàn của Liên Minh tông môn gây chuyện càn rỡ thế này!”

Nhậm Đường Liên nghiến răng nghiến lợi bay đi.

“Khıêυ khí©h, đây chính là chói lọi khıêυ khí©h trước mặt chúng ta!”

“Chẳng lẽ Tu Tiên giới sắp xuất hiện nhân vật lớn gì chăng? Vậy mà có bản lĩnh cỡ này!”

Những chưởng môn còn lại nhịn không được nói thêm vài câu rồi nhanh chóng theo sau Nhậm Đường Liên bay đi.

Lúc này, các đệ tử đi theo sau Tư Ngự Thần bỗng nhiên cười không nổi nữa.

“Đại sư huynh, ta cũng cảm giác được rồi, linh khí Cửu Hoa Sơn hình như biến mất rồi!”

Hắn vừa nói xong, những đệ tử đang ở trên quảng trường nói chuyện giải sầu cũng lần lượt cảm giác được không thích hợp.

“Kỳ quái! Các ngươi có cảm thấy linh khí xung quanh biến mất hết rồi không?”

“Trời ạ! Ta còn tưởng rằng là ảo giác của ta nữa, không nghĩ tới vậy mà là thật?”

“Đương nhiên là thật rồi, minh chủ đã mang theo người chạy đi tìm đầu sỏ gây tội! Ta vừa rồi nghe được tiếng mắng tức giận của minh chủ ở trên kia!”

“A! Cửu Hoa Sơn chắc sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? Tu Tiên giới sắp phải rung chuyển rồi sao? Có phải là đại yêu gì đó xuất hiện hay không?”

Không biết là ai vô tình nói ra câu này làm quảng trường tức khắc bắt đầu xôn xao ồn ào, mọi người loạn thành một đống.

Có người gan lớn đi theo hướng mà nhóm người minh chủ bay đi để tìm hiểu, có người nhát gan đã bắt đầu tìm đồng môn của mình ôm nhau, càng có rất nhiều tán tu không có chỗ dựa, bọn họ nhanh chân chạy xuống Cửu Hoa Sơn.

Nói giỡn, nếu thật sự có đại yêu hiện thế thì nhóm tán tu không ai bảo hộ như bọn họ chắc chắn sẽ chết trước nhất.

36 kế chạy là thượng sách.

Trên đỉnh núi thứ năm, nhóm người Diệp Linh Lang còn đang dùng hết chút sức lực cuối cùng đưa toàn bộ linh khí chuyển hóa vào trong linh châu.

Nguyên nhân nàng chọn đỉnh núi thứ năm này là bởi vì vị trí của nó vừa lúc ở giữa chín đỉnh núi, như vậy có thể đồng thời hút linh khí từ hai bên.

Còn có một nguyên nhân càng quan trọng là bắt đầu từ đỉnh núi thứ sáu bọn họ không thể đi lên, đỉnh thứ năm là khoảng cách xa nhất với đỉnh núi thứ nhất.

Bởi vì khoảng cách xa, cho nên chờ đến khi linh khí ở đỉnh thứ nhất cũng bị hút lại đây thì các đỉnh khác đã bị hút sạch rồi.

Nói cách khác, chờ minh chủ cùng những chưởng môn đó cảm giác được thì sự nghiệp của bọn họ cũng đã làm xong, hết thảy đều sắp kết thúc rồi, có thể bắt đầu rút lui.

“Hiện tại toàn bộ dừng tay.”

Diệp Linh Lang nói xong nhanh chóng triệt bỏ trận pháp, nàng cùng Mạc Nhược Lâm và Hoa Thi Tình bận rộn nhanh tay đem toàn bộ khí cụ dọn dẹp thu vào nhẫn.

Đúng lúc này, Bùi Lạc Bạch bất ngờ lên tiếng.

“Bọn họ lại đây rồi!”

Mọi người vừa quay lại, quả nhiên nhìn thấy Nhậm Đường Liên hùng hổ mang theo một đám chưởng môn đang xông tới bên này, tuy rằng vẫn còn một khoảng cách khá xa.

Lúc này Diệp Linh Lang cùng các sư tỷ cũng đã thu thập xong mọi thứ, nhưng những người khác thì hoảng loạn không thôi.

“Xong rồi xong rồi! Chúng ta chắc chắn bị phát hiện, lúc này mà chạy ra khẳng định phải bị bắt lại, làm sao bây giờ làm sao bây giờ? Ta nhìn thấy chưởng môn nhà chúng ta cũng tới kìa!”

“Ta cũng nhìn thấy chưởng môn nhà chúng ta trong đó! Mang theo thật nhiều người đó? Lúc hút linh khí nhất thời sướиɠ, hút xong rồi mới phát hiện muốn xong đời! Trách không được nàng để chúng ta cũng nhau làm đồng lõa, thì ra là vì gánh vác chia nhau lửa giận! Làm sao bây giờ làm sao bây giờ?”

“Trực tiếp đối mặt? Dù sao linh khí ở đây cũng là để mọi người dùng mà, mọi người sắp xuống núi rồi cũng không ai cần đến, chúng ta chỉ là thuận tay nhặt đi thôi, đó chính là phẩm đức tốt đẹp không lãng phí đó, bọn họ chắc sẽ không đến mức làm chúng ta máu văng tứ tung đâu đúng không?”

Nghe được mấy chữ máu văng tứ tung, mọi người không hẹn mà hít ngược một hơi khí lạnh.

Lúc này, Diệp Linh Lang xong việc quay lại nhìn thử vừa lúc thấy nhóm người Nhậm Đường Liên đang ào ạt áp sát, sắp đến đỉnh núi này rồi.

Nàng hơi cong môi, lộ ra một nụ cười vô cùng đáng yêu.

“Hoảng cái gì, kế hoạch của ta sao lại có thể thất bại được? Đều có chuẩn bị rồi.”

Mọi người vừa nghe thấy vậy liền chạy lại tụ tập xung quanh Diệp Linh Lang, chỉ thấy trong tay nàng cầm một chồng lá bùa, chia cho bọn họ mỗi người một tấm.

“Còn nhớ rõ trận chung kết của tổ sơ cấp, lúc ta đánh bại Diệp Dung Nguyệt đã dùng chiêu gì sao?”

“Nhớ rõ!”

“Trận pháp!”

“Thuấn di!”

“Tại chỗ biến mất!”

Giây tiếp theo, Diệp Linh Lang mỉm cười đem lá bùa dán lên người mình.

“Kỳ quái!”

“Ta vừa rồi rõ ràng cảm giác bên này có người mà, sao bây giờ không thấy ai hết?”

“Đúng vậy, ta cũng cảm giác được, có người bố trí ảo thuật đem đỉnh núi thứ năm ẩn giấu bên trong, cho nên vừa rồi chúng ta bay qua cũng thấy không rõ gì, nhưng ta chính xác cảm giác được bên trong có người! Hơn nữa không chỉ một người!”

Ngay khi tất cả mọi người không hiểu ra sao thì Nhậm Đường Liên đã đi đến nơi cao nhất, ngồi xổm xuống bụi cỏ nhặt lên một cây cỏ bị thứ gì đó đè bẹp.

Nhìn kỹ thì thấy được trên mặt còn sót lại dấu vết do sử dụng trận pháp, mà phong cách trận pháp này….......

Nhậm Đường Liên quả thật cảm thấy trái tim tắc nghẽn.

“Linh khí của Cửu Hoa Sơn bị hút khô không phải là việc nhỏ, minh chủ, việc này cần thiết điều tra rõ ràng!”

“Không sai, chúng ta nhất quyết không cho phép có người ở địa bàn của chúng ta kiêu ngạo như vậy được!”

“Minh chủ, ngài đang xem cái gì?”

Nhậm Đường Liên vung tay áo, đem tất cả dấu vết còn lại lau đi.

“Chỉ là hiểu lầm một trận thôi, đều trở về đi.”