Chương 201: Làm chuyện lớn làm chuyện lớn

Diệp Linh Lang quay lại thì nhìn thấy những tán tu trong tổ không khí của Thanh Huyền tông trước đó, không biết từ lúc nào đã theo sau bọn họ.

“Các ngươi còn đi theo làm gì?”

“Ngày mai phải rời đi rồi, chúng ta vốn là tới để từ biệt nhưng phát hiện các ngươi hình như sắp làm chuyện gì đó nên an tĩnh đi theo không dám ra tiếng.”

“……”

Diệp Linh Lang im lặng một hồi.

“Thôi, các ngươi cùng nhau đến đây, không cần kinh động những người khác.”

“Những người khác? Vậy hắn có tính không?”

Đinh Gia Bằng vừa nói vừa chỉ tay về hướng một thân cây lớn, chỉ thấy phía sau thân cây toát ra một gương mặt râu ria, đang cười vô cùng thiếu đánh.

“Diệp Tử tỷ, ta vừa thấy các ngươi bên này có tình huống không bình thường, ta sợ các ngươi xảy ra chuyện nên đã nhanh chân chạy theo.”

La Diên Trung nói xong lại chỉ chỉ vào một bụi cây to gần đó.

“Ta cử báo, bên kia còn có hai người.”

Hắn mới vừa nói xong, Vũ Tinh Châu cùng Giang Du Tranh cũng đồng loạt từ bụi cây nhô đầu lên.

“……”

“Các ngươi sao lại tụ tập đầy đủ hết vậy?” Diệp Linh Lang hỏi xong thì chỉ tay vào Vũ Tinh Châu: “Những người khác im lặng, Tinh Châu ngươi trả lời đi.”

“Là, là La Diên Trung đã nói, mấy người chúng ta phải đoàn kết đi cọ bùa chú, nhìn thấy các ngươi có bất kỳ động tĩnh nào cũng phải thông báo cho nhau, không thể đơn độc cọ bùa lừa gạt người kia, nếu không thì mọi người sẽ cùng nhau tổn thất.”

“……”

Các đệ tử Thanh Huyền tông đồng loạt bắn ánh mắt hình viên đạn qua chỗ La Diên Trung.

“Ta cử báo, tin tức hôm nay là do tổ không khí cung cấp.”

Tổ không khí đột nhiên không kịp phòng ngừa bị bán đứng:……

Người này sao lại có thể vô sỉ đến vậy?

“Các ngươi đều không cần về chỗ tông môn của mình chúc mừng sao?”

“Chúc mừng cái gì? Thắng lợi đều là của Thanh Huyền Tông rồi, chúng ta cũng không có gì để ăn mừng.” La Diên Trung lập tức phản bác.

“Vậy còn ngươi? Cha ngươi cho phép ngươi rời khỏi đội ngũ?”

“Ta mới không cần nghe ông ấy đâu, ta tính toán ngày mai liền tự mình xuống núi rèn luyện rồi.” Vũ Tinh Châu cũng rất nghiêm túc đáp lại.

“Còn có ngươi, ngươi không cần đi an ủi đại sư huynh nhà mình sao?”

“Kẻ yếu mới cầu người an ủi, cường giả sẽ tự mình điều chỉnh lại, người nào thua không nổi thì không có tương lai.” Giang Du Tranh cũng chỉ nhún vai trả lời nàng.

“……”

Nói cách khác, hôm nay sống chết ăn vạ đúng không?

Diệp Linh Lang bỗng nhiên cười rộ lên.

“Được thôi, vậy cùng nhau tới. Nếu sau đó bị phát hiện thì cũng không lỗ, ngoại trừ Thất Tinh Tông ra đã có ba đại tông môn làm đồng lõa rồi!”

Lời này vừa ra, những người khác tức khắc cảm thấy hơi hoảng sợ.

Nhưng hoảng là hoảng, phấn khởi thì vẫn phấn khởi, đêm tối gió lớn mọi người cùng nhau dọc theo đường nhỏ lên núi len lút làm chuyện lớn, nghĩ thôi cũng thấy kí©h thí©ɧ rồi.

Sau khi leo lêи đỉиɦ núi, Diệp Linh Lang ngự kiếm bay ở phía trước dẫn đường.

Từ nơi dừng chân nghỉ ngơi của các đệ tử ở đỉnh núi thứ nhất bay đến khu luận võ ở đỉnh núi thứ hai, bỏ qua đỉnh núi thứ ba để tu luyện rồi lại bay một vòng qua đỉnh núi thứ tư, cuối cùng đáp xuống đất ở đỉnh núi thứ năm.

Cửu Hoa Sơn thường chỉ mở ra ba đỉnh núi đầu tiên, phía sau rất ít khi mở ra, thậm chí đỉnh núi thứ năm này cũng chưa từng mở ra, bọn họ cũng không biết trên đó có gì.

Đứng trên đỉnh núi thứ năm vẫn có thể loáng thoáng nhìn thấy tình cảnh náo nhiệt ồn ào đằng xa ở đỉnh núi thứ nhất, còn lại đều yên tĩnh không người.

Diệp Linh Lang tìm một bãi sân rộng lớn sau đó từ nhẫn lấy ra chín cây cột đá, trên cột đá đã được khắc đầy phù văn rậm rạp lại phức tạp.

Nàng đem chín cột đá cấm xuống theo theo vị trí riêng biệt, sau đó lại nhanh chóng bày một trận pháp thật lớn ở giữa chín cột đá, tốn khoảng nửa canh giờ mới làm xong.

“Tam sư tỷ!”

“Đến đây!”

“Tứ sư tỷ!”

“Có liền!”

Hai người trả lời xong liền bắt đầu lấy thành quả nghiên cứu bấy lâu từ trong nhẫn ra.

Hoa Thi Tình lấy ra một loạt chín cái bình rồi đem nước thuốc bên trong tưới lên chín cột đá.

Mạc Nhược Lâm thì thả một kiện Linh Khí rất lớn ở giữa chín cột đá, Linh Khí là một viên cầu cực kỳ lớn, bên trong là rỗng, nó cứ vậy bay ở giữa không trung giữa chín cột đá giống như chuẩn bị sẵn để chứa thứ gì đó.

Mà ở bên dưới đáy viên cầu lại có rất nhiều hạt châu trong suốt, số hạt châu này vừa nhiều lại vừa nhỏ, chỉ mới nhìn qua thì cũng không biết dùng để làm gì.

“Đại công cáo thành!”

Diệp Linh Lang nhìn những thứ nàng thiết kế trên giấy lại có thể trong một tháng ngắn ngủi thành công hoàn thành, nàng thật sự cảm thấy kiêu ngạo, các sư tỷ cũng quá lợi hại.

“Diệp Tử tỷ, các ngươi đang muốn làm gì thế?”

“Tới cũng tới rồi, mọi người đều lại đây xuất lực đi, muốn làm chuyện lớn!”

Vừa nghe đến muốn làm chuyện lớn mọi người lập tức đề cao tinh thần, Diệp Linh Lang sắp xếp cho mỗi người đứng vào một vị trí ở ngoài, tương ứng với chín cột đá.

Sau khi tất cả đã đứng ổn vào chỗ, Diệp Linh Lang mới làm thủ tục lên tiếng: “Đêm nay là đêm cuối cùng của Điên Phong Võ Hội, các ngươi hãy cùng nhau sáng tạo kỳ tích! Chính là hiện tại, cùng nhau đem linh lực rót vào chín cây cột đá bên trong, đem tất cả sức lực uống sữa mẹ của các ngươi ra đây, không ép khô thì không được dừng lại.”

Tuy rằng bị ép khô nghe vào rất tàn nhẫn, nhưng mọi người vẫn là theo bản năng nghe lệnh, đồng loạt rót linh lực vào chín cây cột.

Linh lực vừa rót vào trận pháp nháy mắt đã bị thúc giục vận hành.

Giây tiếp theo, bọn họ cảm nhận được một lượng linh khí khổng lồ đang ào ào đổ lại đây, sau đó nhanh chóng lướt qua bọn họ bị hút vào bên trong chín cột đá.

Linh khí ở trong cột đá liên tục chuyển động rồi lại hóa thành từng giọt linh dịch bay về viên cầu lớn ở giữa.

Linh dịch tràn vào viên cầu càng lúc càng nhiều, càng ngày càng dày đặc, đặc sệt đến mức gần như muốn đọng lại.

Một màn này khiến những người chưa từng tham dự kế hoạch nghiên cứu này đều sợ ngây người!

Đây chính là lần đầu trong đời bọn họ gặp qua linh khí nồng đậm đến vậy, nồng đậm đến mức hóa thành linh dịch, lại bị áp súc đến gần như biến thành thể rắn.

Một giọt linh dịch này phải dùng bao nhiêu linh khí ép lại chứ!

Đúng lúc này, một màn càng làm cho bọn hắn khϊếp sợ xuất hiện.

Những linh dịch đặc sệt đó không ngừng chảy vào các hạt châu nhỏ trong suốt dưới đáy viên cầu, mỗi hạt châu chứa đầy thì lập tức bị phong ấn.

Lúc này, Diệp Linh Lang, Mạc Nhược Lâm cùng Hoa Thi Tình từ bên ngoài trận pháp chạy vào trong mang một số hạt châu đã chứa đầy linh dịch ra xem.

Ba người cẩn thận kiểm tra một hồi lâu rồi vừa lòng gật gật đầu, sau đó cầm một viên phát cho mỗi người đang vận chuyển linh lực bên ngoài trận pháp.

Mỗi người theo bản năng cầm lấy hạt châu, cuối đầu nhìn linh châu nho nhỏ trong lòng bàn tay mà vẫn chưa thoát được khϊếp sợ.

Một quả này rốt cuộc chứa đựng bao nhiêu linh khí chứ!

“Về sau mang theo bên người, mỗi lần muốn tu luyện thì đem hạt châu đặt ở trước người, chỉ cần mở ra một lỗ nhỏ thì linh khí bên trong sẽ cuồn cuộn không ngừng bay ra, như vậy thì bất kỳ lúc nào hay bất cứ đâu đều có thể tu luyện, không lãng phí thời gian, không chậm trễ tu luyện, góp nhỏ thành lớn, yên lặng nỗ lực vượt qua mọi người!”

Diệp Linh Lang vừa nói xong mọi người ở đây đều bị chấn động không thôi.

Nàng thật sự dám nghĩ, cũng thật sự dám làm mà!

Chỉ với biện pháp áp súc này của nàng, muốn làm đầy hết số hạt châu nhỏ kia thì có lẽ toàn bộ linh khí của Cửu Hoa Sơn đều phải bị nàng hút sạch? Này cũng quá hung tàn rồi!

Nhưng mà…

Linh khí Cửu Hoa Sơn còn không phải là công khai cho mọi người cùng tu luyện sao?

Người khác không dùng được, bọn họ lấy đi tự mình dùng không được sao?

Trong khoảng thời gian ngắn dùng không hết thì đóng gói mang đi có vấn đề gì sao?

Dù sao thì 5 năm sau linh khí cũng đã tích góp trở lại rồi.

Hoàn toàn không thành vấn đề!

Một loạt suy nghĩ xoay chuyển một vòng, những người này không khỏi hai mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm bộ trang bị hấp thu thay đổi linh khí trước mắt!

Không cần Diệp Linh Lang thúc giục nữa, bọn họ nhanh chóng từ nhẫn lấy ra linh quả linh dược các loại, hai ba cái đổ vào trong miệng bổ sung lực lượng, sau đó tiếp tục thúc giục linh lực khởi động trận pháp.

Làm việc! Làm chuyện lớn! Đóng gói! Mang đi hết!