Chương 1: Mỗi người đều là phần tử phản nghịch, toàn môn phái đều là vai ác

“Ta không phục!”

Đột nhiên từ trong miệng mình toát ra một tiếng hét to làm Diệp Linh Lang khϊếp sợ, nàng mờ mịt nhìn về bốn phía, phát hiện bản thân đang đứng ở một bãi sân rất to hơn nữa đang trở thành tiêu điểm toàn trường, mà mọi người xung quanh đều đang kinh ngạc nhìn qua, chờ nàng nàng tiếp tục nói.

Diệp Linh Lang cũng ngơ ra một lúc, thẳng đến giây tiếp theo có một lượng ký ức to lớn bất ngờ xuất hiện trong đầu, nàng mới đau khổ phát hiện bản thân đã xuyên sách.

Xuyên vào một quyển truyện tu tiến mấy ngày trước mới vừa đọc xong, hơn nữa còn trở thành nữ phụ pháo hôi bên trong đó, có cùng tên với mình, Diệp Linh Lang.

Nữ chủ Diệp Dung Nguyệt là con gái nuôi của Diệp gia, từ nhỏ thiên phú xuất chúng lại có vận may vô cùng lớn, được cả Diệp gia sủng ái hết mực, mà con gái thân sinh Diệp Linh Lang tư chất bình thường còn kiêu ngạo ương ngạnh, hiển nhiên trở thành thứ để làm nữ chủ càng thêm nổi bật.

Trong nguyên tác, Diệp Dung Nguyệt ở đại hội thu đồ đệ kinh diễm bốn phía, trở thành đối tượng mà các tông môn đều muốn tranh đoạt, còn Diệp Linh Lang miễn cưỡng mới đủ tư cách được nhận vào, chỉ có thể bị phân vào tông môn kém cỏi nhất.

Nữ phụ đương nhiên không cam lòng, Diệp Linh Lang ở trước mặt mọi người náo loạn một hồi, lấy ân tình dưỡng dục của Diệp gia ép Diệp Dung Nguyệt mang theo nàng cùng nhau tiến vào tông môn đứng đầu ---Thất Tinh Tông.

Sau khi nhập môn, Diệp Linh Lang bị ném đi làm đệ tử ngoại môn, chịu khổ làm tạp dịch cái gì cũng không học được.

Mà Diệp Dung Nguyệt được nhận làm đệ tử thân truyền của trưởng lão, tu vi tiến bộ cực nhanh, trở thành thiếu nữ thiên tài nổi danh được người người hâm mộ ở Tu Tiên giới.

Diệp Linh Lang tâm sinh ghen ghét không ngừng gây chuyện, dùng hết thủ đoạn hãm hại Diệp Dung Nguyệt, cuối cùng bị Diệp Dung Nguyệt hủy hết tu vi, bị sư tôn của Diệp Dung Nguyệt trục xuất tông môn, sau đó lại bị nhóm liếʍ cẩu của Diệp Dung Nguyệt vạn tiễn xuyên tâm mà chết, thật sự thê thảm.

Hiện tại chắc hẳn là lúc đang ở đại hội thu đồ, nàng hô to không phục chuẩn bị ép buộc Diệp Dung Nguyệt mang theo mình tiến vào Thất Tinh Tông.

“Ngươi có gì không phục?”

Đợi nửa ngày không thấy Diệp Linh Lang nói chuyện, trưởng lão Triệu Dương Hoa làm người chủ trì đại hội thu đồ, cũng là sư tôn của Diệp Dung Nguyệt cau mày chất vấn, không vui nhìn người đang nhiễu loạn trật tự.

Làm một giáo sư nghiên cứu khoa học trẻ tuổi nhất, có thiên phú nhất của quốc gia, Diệp Linh Lang trước kia một ngày 24 giờ đều để làm nghiên cứu phát minh, chỉ còn một bước là có thể gặt hái thành quả lại bị xuyên thư, hoàn toàn uổng công.

Diệp Linh Lang bỗng nhiên có một ý tưởng, bây giờ cũng đã đến thế giới khác vậy không cần cố gắng nữa, nằm yên đi, thích làm gì thì làm, dù sao nỗ lực cũng sẽ không có kết quả tốt hơn nữ chủ, còn muốn rơi vào kết cục chết thảm, gia nhập tông môn kém cỏi nhất cũng có sao đâu?

Lo chính mình ăn ngon uống tốt chơi bời không được sao?

“Ta không phục phụ mẫu bất công!” Diệp Linh Lang lớn tiếng trả lời: “Tỷ tỷ của ta thiên phú xuất chúng như vậy, ngày sau nhất định rất có thành tựu, nhưng lần này hai tỷ muội chúng ta đều tham gia đại hội đi vào Tu chân giới, hai người họ lại chỉ chuẩn bị cho một mình ta một linh túi, 10 viên linh quả, 100 linh thạch, tỷ tỷ của ta lại không có gì cả, như vậy thật sư không công bằng! Tuy rằng tỷ ấy là con nuôi không có huyết thống, nhưng dù sao cũng nuôi nấng nhiều năm, cảm tình là có, không thể đối xử như vậy!”

Lời này vừa ra, toàn trường một mảnh ồ lên, sôi nổi đối với Diệp gia chỉ chỉ trỏ trỏ.

Không nghĩ tới Diệp gia chỉ là một phàm tục thế gia lại có tài lực như vậy, vậy mà có thể mua nổi linh túi, linh quả cùng linh thạch, hơn nữa số lượng còn không ít, con số này đối với gia đình người thường đã được tính là một bút tiêu dùng rất lớn rồi!

Nhưng bọn họ cũng không nghĩ tới Diệp gia có thể bất công đến mức này, con gái nuôi thiên tư xuất chúng được tông môn tranh đoạt, nhưng bọn họ lại chỉ cho con gái của mình chuẩn bị nhiều đồ tốt như vậy, con gái nuôi lại một chút cũng không có, thật quá đáng!

Cũng may con gái nhà bọn họ tuy rằng tư chất bình thường nhưng tâm địa thiện lương, đem chuyện này tố giác, nếu không thì ủy khuất này Diệp Dung Nguyệt sợ chỉ có thể nuốt xuống mà thôi.

Nghe được lời này, Triệu Dương Hoa bình thường rất bênh vực người mình nhất lập tức đứng lên, quát lớn một tiếng: “Khốn kiếp! Ngay cả chúng ta đều đem Dung Nguyệt xem như bảo bối, các ngươi sao có thể ủy khuất thành như vậy?”

Phu thê Diệp gia bị chất vấn cũng ngây ngẩn cả người, mấy thứ này bọn họ đúng là chuẩn bị, nhưng đều là chuẩn bị cho Dung Nguyệt mà, Linh Lang mới là không có gì, bọn họ đều đồng ý với nhau Linh Lang tư chất kém dù sao cũng không làm nên thành tích gì, không cần thiết lãng phí nhiều tiền như vậy trên người nàng.

Nhưng ai biết, đồ vật còn chưa kịp đưa ra liền bị Linh Lang ở trước mặt nhiều người bóc trần rồi, mọi người đều đã đối với Diệp gia bất công chỉ chỉ trỏ trỏ, còn khen ngợi Linh Lang chân thành thiện lương, hiện giờ nếu là đứng ra giải thích mấy thứ này là cho Dung Nguyệt không phải cho Linh Lang, bọn họ chỉ sợ sẽ bị mắng càng thảm hơn.

Cho nên việc này bọn họ chỉ có thể cắn răng nuốt xuống bụng, nhận.

“Chuyện này là do chúng ta sơ sẩy, trở về chúng ta nhất định sẽ đền bù cho Dung Nguyệt, tuyệt đối sẽ không làm đứa nhỏ này chịu chút ủy khuất nào.” Diệp phụ nhanh chóng trả lời.

Triệu Dương Hoa không bỏ qua: “Các ngươi còn có mặt mũi nói lời này sao? Lúc trước không có chuẩn bị đã làm Dung Nguyệt bị ủy khuất! Linh túi không cần chuẩn bị nữa, ta tự nhiên sẽ cho đồ đề mình thứ càng tốt, nhưng linh quả cùng linh thạch muốn gấp đôi.”

Linh quả linh thạch gấp đôi? Sắc mặt hai phu thê Diệp gia tức khắc trắng bệch, mấy thứ này đối với gia đình ở phàm tục đều là giá cả trên trời, bọn họ trước đó chuẩn bị những thứ này cho Dung Nguyệt gần như đã hao hết một nửa tích góp trong nhà, hiện tại lại phải ra một phần, hơn nữa còn gấp đôi, này… Này Diệp gia sợ sẽ táng gia bại sản mất!

Bọn họ đảo mắt nhìn về phía Diệp Dung Nguyệt, hy vọng nàng có thể nói vài câu, nhưng khi bọn họ nhìn thấy nàng đứng bên cạnh Triệu Dương Hoa, dáng vẻ hai mắt ửng đỏ cố nén không rơi nước mắt, mím môi không nói một lời, bọn họ tức khắc liền đau lòng.

Vì thế chỉ có thể cắn răng chấp nhận: “Được, chúng ta nhất định sẽ gấp bội bồi thường cho Dung Nguyệt!”

Nghe được lời này, Triệu Dương Hoa mới vừa lòng gật gật đầu, Diệp Dung Nguyệt cũng lau khóe mắt lộ ra vẻ tươi cười.

“Một khi đã như vậy việc này bỏ qua đi, đại hội thu đồ tiếp tục tiến hành.”

Một chút nhạc đệm qua đi, hiện trường lại khôi phục một mảnh náo nhiệt.

Diệp Linh Lang đem tầm mắt từ trên người bọn họ thu về, nàng mặt không cảm xúc vỗ vỗ chút bụi dính trên tay áo, loại chênh lệch này nguyên chủ sớm đã thành thói quen, mà nàng, một người xa lạ càng sẽ không liều sống liều chết đi cầu xin một phần thân tình sủng ái đó.

Từ nay về sau mọi người từng người sống tốt, sau này nàng có linh thạch linh quả sẵn bên người, đến môn phái mới tự do sinh hoạt, rời xa Diệp Dung Nguyệt chắc cũng không đến mức quá kém.

Chờ đã, vừa mới trên đại hội, môn phái kém cỏi nhất nguyện ý nhận nàng tên là gì nhỉ? Giống như là…

Thanh! Huyền! Tông?

Diệp Linh Lang cả người chấn động, giống như một đạo sấm sét trên cao vừa bổ xuống người.

Thanh Huyền Tông trong nguyên tác tiếng tăm lừng lẫy, số lần nhắc tới không thua gì Thất Tinh Tông, nhưng lại không phải bởi vì nó có bao nhiêu lợi hại, mà là trong quyển sách này tất cả vai ác đều xuất thân từ môn phái này, có thể nói là mỗi người đều là phần tử phản nghịch, toàn môn phái đều là vai ác!

Từ góc độ nào đó mà nói thì cũng coi như vô cùng lợi hại.

Càng đáng sợ chính là, tất cả vai các của Thanh Huyền Tông đều chết trong tay của Diệp Dung Nguyệt, vậy là cuối cùng nàng vẫn trốn không thoát vận mệnh bị Diệp Dung Nguyệt xử lý sao?

Nàng đang kinh ngạc lại chấn động, phía sau đã vang lên tiếng mẫu thân vừa tức lại vừa gấp.

“Linh Lang, đứa vô dụng nhà ngươi, mới vừa rồi trước mặt nhiều người như vậy lại đi nói xằng bậy gì hả?”

Diệp Linh Lang bày ra vẻ mặt kinh ngạc: “Ta nói không đúng sao? Hai người có chuẩn bị mấy thứ kia mà.”

“Đương nhiên là không đúng! Vài thứ đó chúng ta chuẩn bị, nhưng đều là cho Dung Nguyệt! Nàng tư chất tốt như vậy mấy thứ này mới có thể có tác dụng, ngươi tư chất kém cỏi không chừng qua mấy ngày đã tu luyện không xong trở về nhà! Lãng phí những thứ này để làm gì!”

Lúc này, phụ thân cũng ở một bên lạnh mặt nghiêm túc mở miệng: “Diệp gia của cải tuy phong phú, nhưng cũng không thể phá hoại như vậy. Phần kia của ngươi cũng đừng mơ có, ta phải chuẩn bị một phần gấp đôi cho Dung Nguyệt, nếu không đã đáp ứng rồi làm không được, Thất Tinh Tông bọn họ sẽ gây khó dễ cho Dung Nguyệt.”

Diệp Linh Lang quả thật tức giận đến bật cười.

“Nhưng hai người đã đáp ứng rồi lại làm không được, môn phái của ta cũng sẽ có ý kiến đó!”

“Ngươi cũng không nhìn xem tông môn thu nhận người là dạng gì?”

“Diệp gia chủ, vậy ông cảm thấy Thanh Huyền Tông chúng ta là dạng gì?”

Một giọng nói ôn hòa như gió từ sau lưng truyền đến, Diệp phụ Diệp mẫu sắc mặt khó coi quay đầu, nhìn thấy một người không biết khi nào đã đứng ở phía sau nhìn bọn họ.

Sau lưng khinh thường tông môn người ta lại bị bắt gặp tại chỗ, không chỉ có xấu hổ còn thật mất mặt, hơn nữa dù sao cũng là tông môn ở Tu Tiên giới, so với gia đình phàm tục như bọn họ không biết lợi hại hơn bao nhiêu, dù cho người ta kém cỏi cũng không đến phiên bọn họ có thể đắc tội.

Hai người lập tức luống cuống.