Chương 15: Hộ muội cuồng ma

“Ngươi một tiểu nha đầu miệng lưỡi sắc bén, đừng khi dễ Dung Nguyệt, nàng nhẹ nhàng cùng ngươi nói chuyện, ngươi lại mỗi câu mang theo gai, rõ ràng chính là ghen ghét mà thôi, loại người như người ta đã thấy nhiều, cuối cùng đều không có một ai kết cục tốt!”

Nghe được lời này, Diệp Linh Lang cười ra tiếng.

“Ta ghen ghét cái gì? Tỷ ấy là Luyện Khí kỳ ta cũng là Luyện Khí kỳ, có chỗ nào mạnh hơn ta sao?”

“Ngươi!”

Tạ Lâm Dật tức giận đến sắp bốc khói, hắn giơ tay liền ngưng tụ một đạo linh lực, khuôn mặt nghiêm túc đến dọa người.

Thấy như vậy, các đệ tử tông môn bên cạnh theo bản năng lui về phía sau vài bước, nơi này phần lớn đều là Trúc Cơ kỳ, mà Tạ Lâm Dật chính là Kim Đan đó, hơn nữa vẫn là Kim Đan hậu kỳ, muốn gϊếŧ người ở đây rất dễ dàng, giống như bóp chết con kiến vậy.

Thường nghe nói Thất Tinh Tông rất bênh vực người mình, xem ra đúng là thật, hắn vì Diệp Dung Nguyệt chuyện gì cũng dám làm.

Tình hình hiện giờ, muội muội của Diệp Dung Nguyệt tốt nhất nên nhận sai.

“Thân là đại sư huynh của Thất Tinh Tông, ta tuyệt đối không chịu đựng được người ngoài khi dễ sư muội, ngươi nếu lại nói năng lỗ mãng, ta liền…”

Hắn còn chưa có uy hϊếp xong, đã thấy Bùi Lạc Bạch lập tức giơ tay đánh qua, lúc động thủ một chữ cũng không thèm cảnh cáo, làm tất cả mọi người ở đây khϊếp sợ không thôi.

Tạ Lâm Dật nhìn thấy linh lực cường hãn đánh lại đây đành nhanh chóng chuyển linh lực trên tay đổi thành lá chắn bảo hộ, chịu đựng một kích của Bùi Lạc Bạch.

Trong nháy mắt kia, ai cũng không nghĩ tới lá chắn của một Kim Đan hậu kỳ ngưng tụ ra lại bình thường đến vậy, “Phanh” một tiếng liền vỡ vụn.

Linh lực của Bùi Lạc Bạch sau khi đánh nát lá chắn lại tiếng tục xông thẳng, Tạ Lâm Dật vì không cho Diệp Dung Nguyệt bị thương chỉ có thể dùng thân thể trực tiếp đón lấy.

Ngực bị đánh trúng làm Tạ Lâm Dật lui về sau vài bước, phun ra một ngụm máu.

Nhìn thấy đại sư huynh của mình ở trước mặt đại sư huynh của Diệp Linh Lang không có chút lực đánh trả nào, còn bị đánh đến chật vật như vậy, Diệp Dung Nguyệt quả thật không thể tin tưởng, trừng lớn hai mắt.

Diệp Linh Lang không phải đi tông môn sao kém cỏi nhất sao? Sao lại có một đại sư huynh lợi hại như vậy chứ?

Phải biết rằng đại sư huynh của Thất Tinh Tông là Kim Đan số một ở Tu chân giới, cũng là người có tư chất cùng thiên phú tốt nhất trong nhóm đệ tử Thất Tinh Tông, là người có thể lấy ra làm kiêu ngạo trong nhóm đệ tử cùng lứa tuổi với các tông môn khác.

“Khụ khụ…”

Nghe Tạ Lâm Dật kịch liệt ho khan, Diệp Dung Nguyệt mới tỉnh táo lại.

“Đại sư huynh! Không sao chứ?”

“Không chết được, chỉ dùng ba phần lực cho hắn cảnh cáo mà thôi.”, Bùi Lạc Bạch vẫn luôn không nói chuyện lúc này mới lên tiếng, đồng thời tiến lên một bước, vững vàng chắn phía trước Diệp Linh Lang.

“Vốn dĩ đây là chuyện riêng của hai tỷ muội bọn họ, ta không tính toán tham dự, tiểu hài tử dù cãi nhau hay đánh nhau thì tự mình giải quyết là được, ngươi thì hay rồi, tuổi tác một đống như vậy còn muốn chen mặt xía vào, ngươi không mất mặt thì ta đành phải làm ngươi càng mất mặt thôi.”

Nghe được lời này, Diệp Linh Lang lập tức ngẩng đầu, cả người đều kiêu ngạo lên.

Cái gì gọi là phong cách? Đại sư huynh của nàng mới thật sự có phong cách! Đừng nói tu vi hai người chênh lệch quá nhiều, lúc này nhân cách của cả hai cũng đã định ra cao thấp!

Nhìn Diệp Dung Nguyệt bị nói đến sắc mặt trắng bệch, cắn răng chịu đựng, Diệp Linh Lang liền cảm thấy quá vui vẻ.

“Ta bất quá là muốn cảnh cáo nàng một chút, ngươi lại trực tiếp động thủ đả thương người, cũng thật quá đáng!” Tạ Lâm Dật không phục.

“Ngươi có tư cách gì cảnh cáo tiểu sư muội của ta? Ngươi là cọng hành nào?”

Diệp Linh Lang nghe được lời này không khỏi âm thầm kinh ngạc không thôi, ngày thường Đại sư huynh không hề nói nhiều, nhưng mà dỗi người lại không hề yếu thế! Đặc biệt là dáng vẻ nghiêm trang khinh thường người này, quả thật là đẹp trai vô cùng!

“Ngươi…”

“Còn nữa, tiểu sư muội nhà ta mới chỉ mười một tuổi, tuổi còn nhỏ lá gan cũng bé, cái gọi là cảnh cáo này của ngươi dọa nàng sợ hãi, chỉ bằng chuyện này ta đánh ngươi cũng là chuyện thường mà thôi.”

Bùi Lạc Bạch vừa nói xong, mọi người theo bản năng quay đầu đi nhìn Diệp Linh Lang, chỉ thấy Diệp Linh Lang lúc này không có biểu tình gì, làm gì có dáng vẻ sợ hãi chứ?

Nhưng Bùi Lạc Bạch nói chuyện thật sự là quá đứng đắn nghiêm túc, làm người thậm chí hoài nghi Diệp Linh Lang lúc sợ hãi chính là ngây ra như vậy?

“Ta sẽ liên tục chú ý tình trạng tiểu sư muội, nếu là cảnh cáo này của ngươi làm cho tâm lý của muội ấy lưu lại thương tổn khó trừ, ta sẽ tự mình tới cửa Thất Tinh Tông tìm ngươi đòi công đạo.”

Lời này vừa ra, ngay cả Diệp Linh Lang đều ngây người.

Chờ đã, Đại sư huynh lúc nãy không phải còn rất công chính sao? Tiểu hài tử đánh nhau là chuyện riêng, sư huynh bọn họ không nên tham dự, như thế nào càng nói càng thấy không ổn vậy? Nếu nàng tâm lý bị thương tổn sẽ tới cửa đòi nợ?

Đây còn không phải chính là kiểu không mang đạo lý bênh vực người mình sao? So với Tạ Lâm Dật còn muốn quá đáng hơn?

Này…

Nàng suýt chút nữa đã bị bộ dạng “Công chính nghiêm minh” của Đại sư huynh lừa rồi!

Không chỉ có Diệp Linh Lang, ngay cả các đệ tử tông môn khác lúc này cũng đã phản ứng lại, bọn họ thiếu chút nữa đã bị bộ dạng nghiêm trang của Bùi Lạc Bạch lừa gạt!

Đều là hộ sư muội cuồng ma như nhau thôi, nhưng so với Tạ Lâm Dật từ đầu tới cuối chỉ biết nói miệng, Bùi Lạc Bạch trực tiếp ra tay kết thúc, phục!

Lúc này Diệp Dung Nguyệt nhìn Diệp Linh Lang cùng Bùi Lạc Bạch mà không khỏi cắn môi, theo bản năng nắm chặt tay.

Từ nhỏ đến lớn nàng đều không đem muội muội này để vào mắt, cũng chưa từng muốn đi tranh đoạt thứ gì, bởi vì vốn dĩ hai người không ở cùng một cấp bậc, không có gì để tranh.

Nhưng nàng chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có như vậy một ngày mất hết nổi bật trước mặt Diệp Linh Lang.

Đại sư huynh kia rốt cuộc là ai? Sao lại lợi hại như vậy, còn đối xử tốt với Diệp Linh Lang như vậy chứ? Chẳng lẽ là do muội muội này đem hết linh quả linh thạch trong nhà chuẩn bị đi lấy lòng?

Diệp Dung Nguyệt tưởng tượng như vậy, trong lòng dễ chịu một chút, ít nhất đại sư huynh nhà mình giữ gìn nàng là xuất phát từ chân tâm, nàng không cần đi lấy lòng ai.

Tương lai nàng nhất định dựa vào năng lực của mình đi thẳng đến đỉnh cao, cũng không cần ai giữ gìn.

“Các ngươi…” Tạ Lâm Dật đang muốn nói chuyện lại bị Diệp Dung Nguyệt kéo lại tay áo, lắc lắc đầu.

“Đại sư huynh, thôi đi, Thất Tinh Tông đệ tử chúng ta lòng dạ rộng rãi, không cần cùng người so đo, huống chi bọn họ cũng là đệ tử tông môn, nên ở chung với nhau thật tốt mới phải.”

“Vẫn là sư muội độ lượng, cũng được, lần này không cùng bọn họ so đo.”

“Đúng vậy, đừng quên chính sự của chúng ta. Chúng ta đến đây để cứu viện đồng môn, không thể bởi vì chuyện râu ria mà trì hoãn.”

Nghe được bọn họ nói chuyện đầy mùi trà xanh, Diệp Linh Lang đang tính cho hai người đẹp mặt, nhưng nhắc tới cứu viện nàng cũng lập tức nhớ tới chính sự.

Trong nguyên tác ghi lại, lần này cứu viện là do đồng môn sư huynh sư tỷ của nữ chủ lúc ở bí cảnh rèn luyện, phát hiện bên trong bí có che giấu một bí cảnh khác.

Bọn họ sau khi đi vào thì phát hiện bên trong đó che giấu bảo vật vượt xa bên ngoài, mức độ nguy hiểm cũng cao hơn.

Lúc này cũng tình cờ gặp gỡ Quý Tử Trạc tiến vào.

Sau đó bí cảnh bị phong tỏa, bọn họ cùng Quý Tử Trạc bị nhốt bên trong.

Sau khi Diệp Dung Nguyệt cùng Tạ Lâm Dật đánh vỡ bí cảnh cứu ra đồng môn, người của Thất Tinh Tông đứng ra chỉ chứng Quý Tử Trạc vì gϊếŧ người đoạt bảo mới phong bế bí cảnh, vì thế đệ tử Thất Tinh Tông lúc đó liên hợp với đệ tử tông môn khác cùng nhau đả thương Quý Tử Trạc, đem bảo vật đoạt lại.

Từ đó về sau, chuyện Quý Tử Trạc phong tỏa bí cảnh, tàn hại tông môn đệ tử, cướp đoạt bảo vật không chuyện ác nào không làm, ác danh cứ như vậy ở tông môn truyền ra.

Sau lại vài cái tông môn liên tục xác nhận, Quý Tử Trạc đã từng đối với bọn họ phạm tội chồng chất, hoàn toàn chứng thực ác danh tiểu ma đầu, càng truyền càng hung, thẳng đến hắn chết ở trong tay Diệp Dung Nguyệt, thanh danh đều không có chút nào cứu vãn.