Chương 9: Cọng giá nhỏ, ngươi thu nhận ta đi

Ở một lối vào Kiếm Trủng, Đại sư huynh dùng linh lực tạo ra một cái kết giới, đem phần bên ngoài Kiếm Trủng và một phần tận sâu bên trong ngăn cách ra.

Sau đó hắn mới quay đầu thu hồi vòng bảo hộ quanh Diệp Linh Lang, lúc này chim Thất Sắc bỗng nhiên đứng lên sợ hãi đến run bần bật, Lục sư huynh chỉ đành nhanh chóng đem nó thu vào.

“Tiểu sư muội, muội ở khoảng không gian này tìm một thanh kiếm phù hợp đi, tìm được rồi thì rút ra, chúng ta phải nhanh chóng một chút.”

Diệp Linh Lang gật gật đầu, theo lời dặn của Đại sư huynh bắt đầu ở trong phạm vi hắn định ra tìm tòi.

Nàng vừa đi vừa quan sát, thấy được vô số thân kiếm vẫn còn lưu lại vết máu phía trên, còn có những tà linh màu xám kia ở trên mặt đất vòng quanh chân nàng, mặc dù không có lực thương tổn gì, nhưng cũng đủ để thấy năm đó chiến trường nơi này là thảm thiết cỡ nào.

Nàng đi một hồi lâu cũng không tìm được thanh kiếm nào phù hợp, nàng càng đi càng sâu, càng đi càng xa, mãi cho đến khi đột nhiên nghe được một âm thanh lạnh băng ở phía trước truyền lại.

“Lại đây.”

Diệp Linh Lang sửng sốt, nàng đi đến chỗ phát ra âm thanh nhìn thoáng qua, đó là nơi cao nhất của Kiếm Trủng trung, có một tấm bia đá cũ, phía trên cắm một thanh kiếm màu đen, trên thân thanh kiếm màu đen kia không có một chút hào quang nào, liếc mắt nhìn qua cũng không có gì thu hút.

Nhưng nhìn kỹ lại cảm thấy nó không hề tầm thường, từ hình dáng thân kiếm đến hoa văn trên mặt, mỗi một chỗ đều lộ ra cảm giác mạnh mẽ cùng thần bí, làm người tự giác kính nể.

Nàng đang muốn nhấc chân đi qua đi, bỗng nhiên nhớ tới lời của hai vị sư huynh, vì để an toàn nàng vẫn là cùng các sư huynh nói một tiếng trước đi, nhưng ai biết khi quay đầu lại phía sau là mênh mông vô bờ Kiếm Trủng, không có lối vào, càng không có bóng dáng của hai vị sư huynh, ngay cả kết giới của Đại sư huynh cũng nhìn không thấy!

Diệp Linh Lang thừa nhận thoáng chốc cảm thấy kinh hoảng, nhưng nàng từ trước đến nay vô tư, lá gan lại không nhỏ nên rất mau liền bình tĩnh lại.

Kiếm Trủng này hiển nhiên là từ thời xa xưa lưu lại, lực lượng bên trong nhất định là cao hơn Đại sư huynh có thể khống chế rất nhiều, cho nên kết giới có thể là đã mất đi hiệu lực, mà bản thân nàng có vẻ là bị hấp dẫn tới đây, hai người không kịp thời đuổi theo cũng hoàn toàn không kỳ quái.

Nếu nàng chỉ là lạc đường có lẽ sẽ đáng để lo sợ, nhưng âm thanh kia đã chứng tỏ nàng bị cố ý dụ dỗ đến đây, vậy không có gì phải sợ.

Bằng không lấy tu vi Luyện Khí trung kỳ này, tùy tiện là có thể ấn chết, không cần tốn công như vậy.

“Lại đây.”

“Ngươi là ai? Ta tại sao phải nghe lời ngươi?”

“Lại đây ngươi sẽ biết.”

“Ta cũng không hiếu kỳ, không biết cũng không sao cả.”

“........”

Bên kia trầm mặc một hồi, mắt thấy Diệp Linh Lang chẳng những không đi tới ngược lại lui về sau một đoạn, âm thanh kia lại vang lại, lúc này có chút gấp rồi.

“Ngươi nếu không qua đây, ta lập tức gϊếŧ chết ngươi!”

“Nha, ngươi tới đây.”

“……..”

Bên kia lại một lần nữa chìm vào im lặng, đứa nhỏ này sao lại khó chơi như vậy? Vì thế, âm thanh kia lúc này đã thẹn quá thành giận.

“Ngươi chờ đó!”

Vừa dứt lời, Diệp Linh Lang liền thấy cảnh tượng trước mắt thay đổi, một lực lượng rất mạnh đủ để đem nàng xé nát quét qua.

Chờ khi hết thảy bình tĩnh trở lại, tấm bia đá ở trên cao kia, cùng với thanh kiếm đen cắm trên đó đã xuất hiện ở trước mặt nàng, chỉ còn cách ba bước mà thôi.

Tốt lắm, nói năng hùng hổ, gây ra động tĩnh lớn đến vậy, kết quả chính là thuấn di một chút, đem bản thân kéo đến trước mặt nàng thôi? Hình như có chút đáng yêu.

“Nè, ngươi là kiếm linh của thanh kiếm này sao?”

“Hừ, xem như ngươi có mắt nhìn.”

“Thật ra cũng không phải ta có mắt nhìn, bởi vì người bình thường sẽ không làm ra chuyện ngu ngốc như vậy.”

“……”

Lại im lặng hai giây, lúc này bên kia đã gần như hét lên.

“Nhân loại ngu xuẩn, ngươi đang muốn chọc giận ta đúng không?”

Vừa ngốc lại hung dữ, còn chơi không nổi, kiếm này nàng không muốn lấy đâu.

“Nhân loại ngu xuẩn đều có thể chọc giận ngươi, tính tình này của ngươi cũng không đáng giá chút nào.”

“……”

Này * nó nghe còn rất có lý, nhưng nó vẫn là rất tức giận làm sao bây giờ? Làm sao lấy lại mặt mũi?

“Ta muốn tìm một thanh kiếm đơn thuần đáng yêu lại ôn nhu thiện lương, ngươi vẫn là chờ những người khác đi.”

Diệp Linh Lang xoay người đi, thanh kiếm kia lập tức nóng nảy, nó lại lần nữa sử dụng lực lượng xoay chuyển không gian, khiến cho Diệp Linh Lang dù là đi đến đâu thì trước mặt nàng vẫn luôn là nó.

“Ngươi là do không ai cần sao? Làm như vậy nhìn quá đáng thương rồi.”

“Ta mặc kệ, hôm nay ngươi nhất định phải thu nhận ta!”

“Tại sao? Ngươi si mê sắc đẹp của ta sao?”

“……..”

Tức chết rồi, nàng chỉ cỡ một cọng giá nhỏ để xào ăn mà cũng dám nói như vậy? Sao lại không biết xấu hổ như vậy chứ? Tức! Chết! Kiếm!!!

“Ngươi nếu không chịu nhận vậy chúng ta tiếp tục đấu.”

“Nhưng dù sao ngươi cũng phải cho ta biết, rốt cuộc ngươi muốn thứ gì của ta chứ?”

“Nếu ngươi chịu thu nhận ta, tất cả bảo vật bên trong bí cảnh này đều sẽ đưa đến cho ngươi.”

“Chút dụ hoặc này thì còn có thể.”

Chút dụ hoặc này? Quả thật làm hắc kiếm tức muốn nổi điên, nơi này có bao nhiêu bảo tàng nàng có biết hay không?!

Hay là nói nàng thật sự có thứ tốt hơn nên mới khinh thường? Không thể nào đi? Nàng có lai lịch gì chứ? Sẽ không thật sự giàu có vậy chứ?

Hắc kiếm có chút luống cuống rồi.

“Ngươi vẫn là nói thẳng đi, nếu lý do thích hợp thì ta cũng có thể xem xét thu nhận ngươi.”

Hắc kiếm trầm mặc hồi lâu, thở dài.

“Ta muốn máu của ngươi.”

Diệp Linh Lang ngẩn ra, máu?

Nàng nhanh chóng ở trong đầu tìm tòi nguyên tác, trong cốt truyện nguyên chủ vẫn luôn là một nữ phụ ác độc kiêu ngạo ương ngạnh lại tư chất bình thường, mãi cho đến chết, nàng cũng chưa phát hiện mình có sở trường gì đặc biệt.

Chết! Đúng rồi!

Trong nguyên tác, nguyên chủ sau khi bị liếʍ cẩu của Diệp Dung Nguyệt vạn kiếm xuyên tim mà chết, Diệp Dung Nguyệt vội vàng chạy tới nhặt xác, lúc ấy nàng ta nói là tốt xấu làm mười năm tỷ muội, nàng ta không đành lòng thấy người phơi thây hoang dã.

Lúc đó, Diệp Dung Nguyệt từ trái tim của thân xác này lấy đi tâm đầu huyết.

Bởi vì lúc ấy thân xác đã chết hoàn toàn, nhưng tâm đầu huyết lại vẫn ấm áp có sức sống như cũ.

Diệp Dung Nguyệt sau khi hỏa táng thi thể thì vẫn luôn giữ lại số tâm đầu huyết kia, nhưng mãi cho đến một nửa truyện Diệp Dung Nguyệt đều không có lấy ra dùng, cho nên nàng cũng không biết tâm đầu huyết của thân xác này có tác dụng gì.

Hiện tại nhìn xem thái độ của hắc kiếm, xem ra nhất định có tác dụng rất lớn.

Như vậy là, trừ bỏ các sư huynh Thanh Huyền Tông bị Diệp Dung Nguyệt gϊếŧ người đoạt bảo, bản thân nàng kết cục cũng là bị gϊếŧ đoạt bảo.

Rốt cuộc tác giả đã cho Diệp Dung Nguyệt vận khí cỡ nào chứ? Gϊếŧ ai cũng có được bảo vật, ngay cả một pháo hôi nhỏ bé như nàng vậy mà cũng là bảo vật, nàng có nên cười hay không?

“Nè! Ta đã nói rồi, ngươi nhanh đồng ý đi!”

“Máu của ta có chỗ nào đặc biệt sao?”

“Không rõ ràng lắm, nhưng ta có thể cảm nhận được máu của ngươi có sinh mệnh lực rất lớn, gần như là một loại sinh mệnh lực cuồn cuộn không dứt, có thể khiến cho vạn vật sống lại hoặc sinh trưởng.”

Như vậy thật ra hợp lý, hắc kiếm này hình như đã mất đi hào quang cùng lực lượng, nếu là máu của nàng thật sự có tác dụng như vậy, nó muốn cũng là bình thường.

“Vậy ngươi vừa mới nói, chỉ cần ta thu ngươi thì bảo vật bên trong bí cảnh đều đưa cho ta, là thật đúng không?”

Lời thật cũng nói rồi, hắc kiếm đang chờ Diệp Linh Lang ngoan ngoãn đưa máu:....???

Đây là nàng nói chút dụ hoặc này sao, chỉ cần một lý do thôi?

Nó có phải đang bị lừa hay không? Cọng giá này còn nhỏ tuổi sao lại âm hiểm chư vậy chứ?

“Là thật!”

Hắc kiếm nghiến răng nghiến lợi mà trả lời, Diệp Linh Lang vừa lòng gật gật đầu.

“Nếu ngươi đã thành tâm thành ý tặng, vậy ta chỉ có thể đại phát từ bi mà thu thôi.”

Nói xong, nàng cắt một chút đầu ngón tay, đem từng giọt máu nhỏ lên thân kiếm.

Giây tiếp theo, hắc kiếm đột nhiên lóe sáng, nàng bị một lực lượng cuốn đi, không gian trước mắt giống như đang vỡ ra, cảnh tượng cũng đã thay đổi, nàng cùng với máu mới chảy ra bị đưa đến một nơi khác.

Được lắm, hắc kiếm này so với nàng còn âm hiểm!

Nó chỉ nói muốn máu thôi, nhưng lại không nói là không phải cho mình dùng để khôi phục lực lượng!

Nó rốt cuộc muốn làm cái gì?