Chương 5: Làm sao có thể không biết xấu hổ như vậy?
Purine edit!Lận Châu dù là kẻ ngốc cũng nghe ra được ý châm chọc khıêυ khí©h trong giọng điệu của Diệp Phù Dư, anh chợt cau mày, đột nhiên cảm thấy cô gái nhỏ trước mặt đẹp thì có đẹp nhưng sao lại nhìn quen quen thế?
Lận Châu không biết nghĩ tới cái gì, trong đầu nhanh chóng lóe lên một ý nghĩ. Anh đột ngột lấy điện thoại di động ra và tìm kiếm từ 'Diệp Phù Dư' trên trang web Baidu.
Giây tiếp theo, trang web liền hiện ra.
Diệp Phù Dư, 19 tuổi, nữ diễn viên trẻ.
Ra là cùng nghề với anh, chẳng trách trông quen quen.
Nhưng mười chín tuổi?
Khóe miệng lạnh lùng của Lận Châu nhếch lên, mang theo ý châm chọc: "Các nữ diễn viên đều thích nói dối tuổi của mình sao?"
Diệp Phù Dư lập tức đầu đầy dấu hỏi, "Ai đã nói dối?"
Người đàn ông đưa chiếc điện thoại đang cầm đến trước mặt cô. Diệp Phù Dư biết rằng sự chú ý của cô ấy nên tập trung vào màn hình điện thoại, nhưng cô ấy chỉ nhìn lướt qua nó và đặt ánh mắt vào ngón tay của người đàn ông.
Trong giới từng có một tài khoản tiếp thị nhận xét, con người Lận Châu, ngoại trừ tính tình không tốt lắm, thực sự không tìm ra được một chút khuyết điểm nào. Hấp dẫn ánh mắt của Diệp Phù Dư là những ngón tay của anh, thon dài trắng nõn, khớp xương rõ ràng lại vừa phải, giống như một tác phẩm nghệ thuật được Thượng đế điêu khắc tỉ mỉ.
Dù sao, nhìn thấy đôi tay này, cơn bực tức trong người cô cũng giảm bớt.
Diệp Phù Dư mở miệng, vô thức xoay người một góc, nói: "Tay của anh thật đẹp nha."
Lận Châu: "?"
Diệp Phù Dư: "Không. Hôm nay tôi còn chưa qua, tôi vẫn mười chín tuổi. Còn Baidu thì chưa cập nhật, sao lại bảo tôi nói dối tuổi tác? Tôi là một cô gái còn trẻ như thế này, còn để ý đến một hai tuổi này à?"
Lận Châu liếc cô một cái rồi trực tiếp đổi chủ đề. Anh dựa vào chiếc Ferrari bóng loáng đến mức có thể phản chiếu ánh sáng trong đêm đen, duỗi thẳng đôi chân dài miên man, lạnh nhạt hỏi: "Cô là yêu tinh gì?"
"Tại sao tôi phải nói cho anh biết?"
"Nhóc con, đây là thái độ của cô với chồng và với tiền bối sao?" Lận Châu ngứa tay thật muốn bóp chết cô gái nhỏ trước mặt.
Hôm nay anh từ nước ngoài về, bay gần mười hai tiếng mới hạ cánh, vừa hạ cánh liền bị Hồng Nguyệt thúc giục lại đây như đòi mạng. Anh chưa bao giờ nghĩ rằng sau khi vất vả hoàn thành các thủ tục kết hôn, lại còn phải nhìn sắc mặt của con nhóc nhỏ tuổi trước mặt.
Một nữ nghệ sĩ trong giới như Diệp Phù Dư chẳng phải nên tôn kính khiêm nhường khi nhìn thấy anh sao? Tại sao lại kiêu ngạo như thế này?
Lận Châu nghẹn một bụng tức, nghĩ muốn nổi cáu, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt hồ ly trắng đen rõ ràng của cô gái nhỏ thì lại không đành lòng xuống tay.
Từ từ.
Mắt hồ ly?
Lận Châu hơi nheo mắt lại, ánh mắt thâm thúy, khóe môi lập tức nhếch lên như cười như không: "Hồ ly tinh hửm?"
Diệp Phù Dư: "..."
Lận Châu ngoắc tay với cô, Diệp Phù Dư nghi ngờ tiến lại gần, lại nghe người đàn ông cười nhẹ nói: "Tiểu hồ ly, anh trai mua gà rán cho em, muốn không?"
Ba chữ "tiểu hồ ly" vừa thoát ra khỏi miệng Lận Châu, không khí lập tức thêm một chút sắc thái mập mờ. Giọng nói của người đàn ông trầm thấp khàn khàn, có chút cố ý dây dưa, Diệp Phù Dư suýt thì mặt đỏ tai hồng.
Cô gái nhỏ xoa xoa vành tai nóng rực, bĩu môi: "Tôi có tiền, có thể tự mua."
"Không, bây giờ tiền của em cũng thuộc về tôi. Đương nhiên, tiền của tôi cũng thuộc về em. Nếu em mua gà rán, chính là sử dụng tài sản chung của chúng ta nên phải có được sự đồng ý của tôi. Thế này đi, em gọi tôi một tiếng anh trai, tôi liền mua gà rán cho em."
Diệp Phù Dư: "..."
Đây ahihi là loài yêu tinh gì thế, làm sao có thể không biết xấu hổ như vậy?