Chương 27: Đây không phải là mơ mộng hão huyền sao?Purine edit!Ngô Quán Quân cảm thấy nhất định là mình bị mù. Nếu không làm sao lại có thể nhìn thấy hành động ngu ngốc như vậy của Bối Ni?
Đây vốn là muốn đánh người khác nhưng lại không cẩn thận vấp ngã sau đó tát chính mình một cái, phim truyền hình đều không phải diễn như thế mà?
Anh ta trừng mắt kinh ngạc nhìn vào Bối Ni.
Mà cảnh tiếp theo càng khiến anh ta cảm thấy không thể tin được.
Bối Ni vất vả lắm mới có thể đứng dậy khỏi mặt đất, sắc mặt dữ tợn, mới vừa tiến lên một bước lại ngã, thuận tiện lại tát chính mình một cái nữa.
Sau vài lần duy trì vài lần, Bối Ni ngất đi.
Ngô Quán Quân: "..."
Vậy rốt cục là chuyện gì đang xảy ra?
Cuối cùng cũng cảm giác được điểm không hợp lý, Ngô Quán Quân chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt gần như hoảng sợ nhìn về phía hai cô gái nhỏ Diệp Phù Dư và Vu Lam.
Anh ta không phải người ngu ngốc hết thuốc chữa. Hành động vừa nãy của Bối Ni rất kỳ lạ, một hai lần có thể nói là cô ấy bất cẩn trẹo chân, nhưng ba bốn lần thì quá nhiều rồi.
Không phải đầu bị hạ thấp đầu thì chính là có người giở trò phía sau!
Vậy vấn đề tới đây, hiện trường ngoài anh ta và Bối Ni chỉ còn lại Diệp Phù Dư và Vu Lam!
Bị Ngô Quán Quân xem như quái vật mà nhìn chằm chằm, Diệp Phù Dư nháy nháy mắt biểu tình vô tội, giọng điệu thờ ơ hỏi lại: "Đạo diễn Ngô, anh nhìn tôi làm gì? Anh không thấy bạn gái mình vẫn còn ngã trên mặt đất sao?"
Ngô Quán Quân: "..."
Cô còn không biết xấu hổ mà nói!
Ngô Quán Quân trợn tròn mắt, dù rất muốn đứng lên đi đỡ Bối Ni một chút nhưng có lẽ vì quá sợ hãi, đôi chân của anh ta mềm nhũn run rẩy. Nhìn thấy Ngô Quán Quân làm bạn trai mà còn chần chờ như thế, con thỏ tinh Vu Lam thật sự nhịn không được, một tay nhấc người phụ nữ sau khi ngất đi như con cá mặn, nem vào trong lòng Ngô Quán Quân.
Tuy Ngô Quán Quân là một người đàn ông nhưng anh ta còn gầy yếu hơn cả Bối Ni, thậm chí vóc dáng còn không cao hơn Bối Ni. Bây giờ Bối Ni nện ở trên người anh ta thiếu chút nữa khiến anh ta hộc máu.
"Cô.. các cô.." Ngô Quán Quân nói, không tự chủ được mà nuốt nước bọt, ánh mắt nhìn hai cô gái nhỏ trước mặt càng ngày càng thêm hoảng sợ.
Diệp Phù Dư và Vu Lam lại cứ khăng khăng làm như không biết gì cả, người đứng trước khóe môi cong lên cười nhạt, ngữ điệu ôn hòa nói: "Vậy đạo diễn Ngô có biết Bối Ni gọi tôi đến đây là vì chuyện gì không?"
Ngô Quán Quân sững người một giây, sau đó liền cười ha hả hai lần: "Không có việc gì, không có việc gì, không phải cái gì to tát đâu. Cô ấy nói tình trạng da của cô ấy gần đây không tốt lắm, cho nên muốn hỏi Tiểu Diệp một chút rằng cô thường chăm sóc da như thế nào thôi."
Thật sự có thể tán dóc a.
Đây là cảm nhận đầu tiên trong lòng khi mà Diệp Phù Dư và Vu Lam nghe Ngô Quán Quân giải thích.
Song, nếu đối phương đã nói như vậy thì các cô cũng không cần thiết phải xoắn xuýt gì. Nghĩ đến điều này, Diệp Phù Dư gật đầu, động tác thong thả duyên dáng đứng dậy khỏi sô pha: "Được rồi, vì cô Bối Ni vẫn còn ngất, vậy làm phiền đạo diễn Ngô nghe giup một chút rồi nói cho cô ấy khi cô Bối Ni tỉnh lại. --"
"Nếu cô ấy muốn làn da trông như cô gái nhỏ 20 tuổi, trước tiên cô ấy phải tìm được cỗ máy xuyên thời gian và trở về tuổi 20. Nếu không thì một phụ nữ ngoài 30 tuổi mà muốn có làn da như tuổi 20, đây không phải là mơ mộng hão huyền sao?
Vu Lam"... "
Hồ ly tinh cũng có thể nói như thế sao?
Ngô Quán Quân:"..."
Nếu Bối Ni nghe thấy tiếng dẫm đạp này, người phụ nữ kia hẳn là sẽ nổi điên đi?
Ngô Quán Quân trong lòng phun tào nhưng trên mặt cũng không dám có biểu hiện phản bác gì, dưới cái nhìn chăm chú của Diệp Phù Dư, anh ta gật đầu thật mạnh.