Chương 20: Tiểu khả ái giống như ta, rất khó có người không thích.
Purine edit!Trước cửa khách sạn có không ít người, hơn nữa phần lớn đều là nhân viên công tác đoàn phim 《 Cố nhân lai 》.
Sau một tháng quay phim, hầu hết các nhân viên đều có thể nhận ra được sự cạnh tranh tương đối giữa hai nhân vật nữ chính, Bối Ni và Diệp Phù Dư. Nhưng cũng có thể nhận ra mỗi lần đều là do Bối Ni gây sự, mà Diệp Phù Dư nhàn nhã không có việc gì mới chú ý tới một hai lần.
Có mấy lần Diệp Phù Dư đại khái là tâm tình không tốt lắm, liền an vị bên cạnh nhìn Bối Ni ở bên kia nhảy nhót như thể một kẻ ngốc.
Mọi người cũng thật không hiểu được vì cái gì mà mắt Bối Ni lại nhìn không ra Diệp Phù Dư là thật tâm ghét bỏ Ngô Quán Quân.
Diệp Phù Dư đẩy Bối Ni ra liền hướng thang máy mà đi, đợi Bối Ni phản ứng lại vì kinh ngạc khi bị 'tình địch' lật tẩy thì đã không thấy bóng dáng Diệp Phù Dư nữa. Mà ánh mắt cô ta vô tình đảo qua xung quanh, nhận thấy những ánh mắt xem kịch, dường như mắt thường cũng có thể nhận thấy được khuôn mặt Bối Ni tối sầm nhanh chóng.
Cô ta hoàn toàn không thèm để ý nơi này sẽ có paparazzi, trầm mặt lớn tiếng hét một câu: "Nhìn cái gì? Thực sự đẹp như vậy sao?"
Đừng nói, đúng thật là rất đẹp a.
Mọi người đều thầm nghĩ trong lòng. Nhưng hiện tại sự mập mờ giữa Bối Ni và đạo diễn đã được công khai, bọn họ cũng hiểu rằng không thể cùng Bối Ni đối nghịch, vì vậy chỉ có thể bĩu môi xoay người rời đi.
*
Trong phòng khách sạn, Diệp Phù Dư nằm sấp trên giường ngáp dài, Vu Lam ở bên cạnh giúp thu dọn hành lý. Con thỏ tinh nhân lúc không có ai liền đem tai thỏ thả ra, hai cái tai thỏ dựng thẳng lên, run rẩy phấn chấn.
Vu Lam mở miệng nói: "Em biết Bối Ni nhất định sẽ khıêυ khí©h chị!"
Nói đến mấy chữ cuối cùng, tai thỏ càng run lợi hại hơn.
Diệp Phù Dư không quan tâm lắm, cái đuôi sau lưng không biết đã lộ ra từ lúc nào, cô nheo đôi mắt hồ ly ngáp dài một cái, khóe mắt lấm tấm vài giọt nước mắt sinh lý, mu bàn tay cọ một cái lau đi: "Từ khi chị đến đoàn, số lần cô ta khıêυ khí©h chị không một trăm thì cũng tám mươi lần, cũng không gặp lần nào cô ta cười trờ về."
Cho nên đôi khi, Diệp Phù Dư còn rất khâm phục Bối Ni
Loại này cùng nghị lực đánh không chết ở nhiều diễn viên nữ thật sự hiếm có.
Hai người đang nói chuyện, Diệp Phù Dư đột nhiên cảm thấy điện thoại trong tay rung lên một chút, cô theo bản năng nhìn xuống thì thấy trên màn hình điện thoại hiện lên một dòng tin nhắn từ không có tên. Bất quá trí nhớ của Diệp Phù Dư vẫn luôn tốt, dãy số này cô nhận ra là của Lận Châu.
Lúc trước Lận Châu chính là dùng số này để gửi tin nhắn yêu cầu sống cùng nhau.
【 Đến khách sạn chưa? 】
Diệp Phù Dư nhìn chằm chằm tin nhắn này hồi lâu, trong lòng cảm thấy có chút kỳ quái. Lận ảnh đế thế nhưng còn có thời gian để quan tâm đến việc cô đã đến khách sạn hay chưa. Đây hình như là lần đầu tiên có người quan tâm đến sự an toàn của cô kể từ khi cô rời Minh sơn đến đây.
Cái đuôi phía sau cô vẫy vẫy hai lần, cô dùng ngón tay chọc vào màn hình: Tới rồi [dễ thương]
Bên kia đã rất nhanh hồi tin lại --
[Tới rồi là tốt rồi, nghỉ ngơi thật tốt, quay phim cố lên. Gặp phải chuyện không giải quyết được thì tìm tôi, dù sao chúng ta cũng là vợ chồng. 】
"Đây mẹ nó là Lận Châu?"
Bên tai bỗng dưng vang lên một âm thanh, Diệp Phù Dư đột nhiên ngẩng đầu lên, chỉ thấy Vu Lam nắm hai cái tai thỏ của mình không biết cái gì chạy tới. Cô gái nhỏ nhướng mày lộ vẻ kinh ngạc không thể tin được: "Ngày đó Lận ảnh đế nhìn quá rõ ràng rất khó ở chung."
Giống như ai đó thiếu nợ anh ta 100 triệu.
Diệp Phù Dư nháy mắt mấy cái: "Tiểu khả ái giống như ta, rất khó có người không thích."