Chương 15: Hái hoa tặc

Chương 15: Hái hoa tặc

Purine edit!


Thịt bò này từ đâu ra?

Những nghi hoặc này chỉ dạo qua một vòng trong đầu, sau Diệp Phù Dư đã nhớ ra tất cả.

Lận Châu nói rằng cho anh ấy ôm chụp bức ảnh thì sẽ được ăn ba bữa thịt bò. Cho nên đây là bữa ăn đầu tiên?

Móng vuốt của tiểu hồ ly sờ sờ chiếc cằm nhỏ, đôi mắt híp lộ ra ý vừa lòng. Không nghĩ tới, nhìn qua 'ba ba' hung dữ cực kỳ không tốt để ở chung - Lận ảnh đế - đã thực hiện lời hứa, ở phương diện này đúng là biểu hiện không tồi.

Diệp Phù Dư cũng lười đổi lại thành hình người, móng vuốt nhỏ cầm lấy miếng thịt bò mà cắn, vừa ăn vừa nheo nheo lại đôi mắt dài, mặt mày lộ rõ vẻ đang hưởng thụ.

Tay nghề của Lận ảnh đế khá tốt a.

Tuy thời gian om không lâu nhưng đã rất ngon miệng, hơn nữa thịt bò còn dai nhai rất ngon.

Nếu ngày nào đó Lận ảnh đế bởi vì rất độc miệng cho nên không thể lăn lộn trong giới giải trí nữa, anh còn có thể dựa vào bán thịt bò kho mà kiếm sống. Đến lúc đó, cô nhất định chú ý tới hằng ngày, tranh thủ trở thành khách hàng đệ nhất của thịt bò kho Lận gia.

Tiểu hồ ly trong đầu đã bổ não một đống thứ, ăn xong thịt bò kho cảm thấy mãn nguyện, liền rửa sạch móng vuốt, mở cửa nhảy ra ngoài.

Toàn bộ biệt thự đều yên lặng, phòng khách cũng im lặng, chỉ có gió thổi từ một bên cửa sổ mở làm lay động hai lần chậu cây trên chiếc bàn dài, lắc lắc lắc lắc rơi một chiếc lá cây.

Tiểu hồ ly quay một vòng không thấy bóng dáng ai, cuối cùng cũng chậm rãi di chuyển bốn chân bước đi ra ngoài. Khi đi ngang qua phía sau cửa, cô nhìn thấy một cái bình hoa sứ Thanh Hoa.

Rốt cuộc Lận Châu đâu ra nhiều tiền sưu tầm nhiều đồ cổ như vậy?

Trong lòng khó chịu, cô trực tiếp đi ra ngoài qua cửa sổ.

Phía sau biệt thự có một vườn hoa, bên trong trông một ít loại hoa cỏ mà cô không biết, cô đã quan sát những loài hoa và cây cỏ này rất lâu, luôn cảm thấy được đây không phải do người thường gieo trồng. Ngoài ra còn có một cái ao nhỏ ở bên trái của khu vườn.

Nói là một cái ao nhỏ, trên thực tế khu biệt thự như vậy cho dù là một cái hồ nước, cũng không nhỏ hơn bao nhiêu.

Tiểu hồ ly lười biếng nằm ở thành ao, ánh nắng không quá nóng chiếu vào thân thể ấm áp dễ chịu, cô theo bản năng lắc lắc cái đuôi vươn ra cái móng vuốt nhỏ ra khuấy nước. Mặt hồ phẳng lặng giống như một tấm gương đột nhiên bị đánh vỡ, vỡ ra một mảnh lớn. Nhưng mà loáng thoáng bên trong, Diệp Phù Dư dường như nhìn thấy một tia màu vàng bên dưới những gợn sóng.

Cô sững người một lúc rồi lại đưa móng vuốt ra khuấy đảo.

Tuy nhiên, tia màu vàng kia lại biến mất không dấu vết, như thể nó đã không có từ đầu.

Tiểu hồ ly chậm rãi cau mày, cái đuôi lông to vẫy xuống đất hai lần, cuối cùng bỏ đi chui vào trong bụi hoa.

Hai mươi phút sau, tiểu hồ ly lại biến trở về hình người, bất quá thiếu nữ hai mươi tuổi ôm một đống lớn cánh hoa đi chậm rãi hướng về phía biệt thự, đôi môi đỏ sẫm trên khóe môi nhiễm chút đỏ tươi, phảng phất còn mang theo hương thơm hoa hồng.

Diệp Phù Dư thè đầu lưỡi liếʍ nhẹ khóe môi, nếm trải vị ngọt còn sót lại, thỏa mãn nheo mắt lại, bước nhanh hơn.

Không biết, ngay sau khi cô rẽ vào phòng khách của biệt thự, hồ bơi vốn đang yên tĩnh bỗng từ phía dưới nổi lên một vòng xoáy nước nhỏ, sau đó vòng xoáy nước đột nhiên lớn hơn, gợn sóng lắc lư theo dòng nước, một bóng người theo đáy nước giẫm chân vào bậc thềm mà lên.

Lận Châu uể oải ngáp một cái, trong đôi mắt dài mang theo dấu vết buồn ngủ, như là đang ngủ say đột nhiên bị đánh thức.

Anh xoa trán, nghĩ thầm, tiểu hồ ly hái nhiều hoa của anh như vậy là muốn làm gì?