Chương 17: Ta để cho các ngươi đi rồi sao?

Edit by Điệp Y Vi

Nàng gϊếŧ hai người gia đinh, trọng thương một người.

Bất quá Vân Thu Nguyệt so với nàng tàn nhẫn hơn, gϊếŧ hai gia đinh, làm bị thương ba nha hoàn.

Vân Lạc chỉ chỉ những nha hoàn, lại chỉ chỉ những gia đinh, cuối cùng chỉ vào Vân Thu Nguyệt, "Ngươi nhìn xem bộ dáng của chính ngươi, nhìn lại ngươi đã làm cái gì?"

Công kích tìm không thấy phương hướng phải không?

Đôi mắt mù nhìn không thấy người?

Người của chính mình cũng công kích?

Những nha hoàn giờ phút này cùng nhau tránh một bên, ba nha hoàn bị thương còn lại ngã trên mặt đất.

Trong đó một cái nghiêm trọng nhất, bị ngọn lửa của Vân Thu Nguyệt bỏng rát mặt, hiện tại nửa bên mặt đều là huyết nhục mơ hồ.

Sau khi Vân Thu Nguyệt thấy rõ ràng tình huống trong sân, có chút kinh hãi.

Đặc biệt thời điểm nàng nhìn đến hai gia đinh đã chết kia cùng những nha hoàn bị thương.

Này...... Đều là nàng làm?

Không...... Nàng chỉ là muốn công kích Vân Hoàng.

Nàng không phải cố ý muốn công kích những người này.

Sau khi nhìn đến Vân Hoàng khóe miệng một bên ngậm nụ cười, Vân Thu Nguyệt lớn tiếng nói, "Đại tỷ, không thể trách ta, đều là tiểu tiện nhân này, nếu không phải nàng né tránh khắp nơi, ta không có khả năng công kích bọn họ, nói nữa, bọn họ nhìn thấy công kích không biết tránh sao? chính bọn họ bị vậy là xứng đáng."

Những nha hoàn nghe được Vân Thu Nguyệt nói như vậy, đều cắn cánh môi cúi đầu.

Các nàng đều là nữ tử yếu đuối, ở tướng quân phủ làm việc, cũng không có thời gian luyện võ.

Tam tiểu thư là Linh Sư, nàng công kích nhanh như vậy, các nàng như thế nào trốn được?

"Chê cười, ngươi công kích ta, ta không né chẳng lẽ đứng bất động cho ngươi công kích?" Vân Hoàng nhìn về phía Vân Thu Nguyệt, cánh môi hơi xốc, "Trừ phi ngươi đầu óc có bệnh, thật sự cho rằng ta sẽ đứng tại chỗ để ngươi công kích."

"Ngươi......"

"Ngươi câm miệng cho ta." Vân Lạc nhìn Vân Thu Nguyệt, hận không thể tát Vân Thu Nguyệt một cái.

Bị Vân Lạc rống như vậy, Vân Thu Nguyệt không có nói nữa, chỉ là hung tợn nhìn Vân Hoàng.

Vân Lạc nghiêng đầu nhìn về phía Vân Hoàng, chịu đựng lửa giận trong lòng, âm thanh lạnh lùng nói, " Chuyện hôm nay không tính toán."

Dứt lời, Vân Lạc nhìn về phía những nha hoàn, "Chúng ta đi."

Những nha hoàn vừa nghe, lập tức hướng bên người Vân Lạc đi đến.

"Đi?" Vân Hoàng lạnh nhạt cười, dưới tình huống Vân Lạc còn chưa phản ứng kịp, đã xuất hiện ở trước mặt Vân Lạc.

Ngăn ở trước mặt Vân Lạc, đôi mắt Vân Hoàng lạnh như hàn băng, lập loè hàn mang.

"Ta để ngươi đi rồi sao?"

"Ngươi còn muốn thế nào?" Vân Lạc nhìn Vân Hoàng, lạnh giọng hỏi.

Bởi vì sinh khí, Vân Lạc khuôn mặt thoạt nhìn có chút vặn vẹo.

"Ta vừa rồi có nói qua, các ngươi đã từng đối với ta làm cái gì, ta sẽ nhất nhất trả lại cho các ngươi." Vân Hoàng nhìn Vân Lạc, đôi mắt nửa mị, "Ta nhớ rõ, ngươi bắt ta giặt quần áo nha hoàn."

Vân Lạc ngẩn ra, nghi hoặc nhìn Vân Hoàng.

"Nhìn dáng vẻ của ngươi, tựa hồ không nhớ rõ." Vân Hoàng câu môi cười, "Hảo tâm nhắc nhở ngươi một chút, đó là chuyện năm ta mười hai tuổi."

Cũng chính là hai năm trước.

Lúc ấy, Vân Lạc cho nha hoàn đánh đập nàng, bắt nàng đi giặt quần áo của bọn họ.

Nguyên chủ đau khổ cầu xin, các nàng ở một bên tươi cười đầy mặt. Lấy việc nàng xin tha giãy giụa làm niềm vui.

Hôm nay, nàng sẽ khiến cho Vân Lạc nếm thử một chút cái loại cảm giác này.

Sự tình Vân Hoàng mười hai tuổi năm ấy?

Vân Lạc nhấp cánh môi, ánh mắt lộ ra một mạt kinh hoảng.

Nàng nghĩ tới.

Đó là hai năm trước mùa đông.

Thời điểm Vân Hoàng giặt quần áo, nàng mang theo nha hoàn tới, kêu nha hoàn đó đưa quần áo của chính mình cùng hạ nhân cho Vân Hoàng giặt.

Lúc đó mùa đông giá rét, chỉ để nàng mặc một bộ áσ ɭóŧ cùng qυầи ɭóŧ bắt nàng giặt quần áo hạ nhân.

Chẳng lẽ Vân Hoàng muốn đối với nàng như vậy?

Không...... Nàng không dám làm như vậy.