Edit by Thanh tỷ
Ở trong các môn phái tu chân như bọn họ, gần như mỗi người từ khi học được cách đi đứng đã bắt đầu tập võ, đối với cường giả tự nhiên là sùng bái.
Biểu hiện lúc này của Diệp Hoài Dao rất có sức hút chứ không riêng gì dung mạo xuất chúng của cậu, dáng vẻ duyên dáng trong xinh đẹp lộ ra sức mạnh.
Thành Uyên nhìn thấy một màn này ánh mắt trở nên thâm lãnh, không biết đang suy nghĩ cái gì mà quên cả ngồi xuống.
Chuông bạc leng keng vang lên, đã hết thời gian.
Vừa rồi trên đại điện tất cả đệ tử tham dự khảo hạch đều vận công rất là chú tâm, không có phân thần chú ý tình huống xung quanh. Lúc này thu công mới quan sát xem người bên cạnh thúc được bao nhiêu bông thì giật mình phát hiện bản thân thế nhưng đã bị vây trong biển hoa Đỗ Quyên.
Bọn họ đều hơi hoảng sợ, ngay sau đó quay đầu nhìn về phía Diệp Hoài Dao.
Chung quanh yên tĩnh không một tiếng động, nhưng chỉ một lát sau các loại sợ hãi than, ủng hộ đột nhiên bộc phát ra dưới ánh mặt trời như muốn làm rách màng nhĩ người nghe vậy.
Không riêng gì bọn họ, ngay cả Phổ Quang Minh Thế Giám cũng không ngờ tới Diệp Hoài Dao còn có thủ đoạn như vậy, sửng sốt nửa ngày, hừ nói: "Ta nói tiểu tử ngươi vừa giảo hoạt vừa tham ăn, sống như thế nào mà lớn như vậy rồi không có bị người ta đánh chết, hóa ra thật sự là có bản lĩnh không tệ."
Tình cảnh của Diệp Hoài Dao không chỉ khó ở việc cậu không thể vận dụng linh lực, mà là mỗi người đều biết linh mạch của cậu đã bị phế.
Nếu vận dụng đến bí kỹ độc môn gì đó của Huyền Thiên Lâu mà vô ý bị người khác nhìn thấu lai lịch, nói không chừng sẽ mang đến phiền toái càng lớn hơn cho cậu hiện giờ.
Cố tình cậu lại dùng loại công pháp đơn giản nhất.
Mỗi một môn phái tu đạo đều sẽ truyền thụ cho các đệ tử cách cảm ứng qua lại với tự nhiên, đem vạn vật chi lực hóa thành lực lượng của bản thân. Nhưng có thể lĩnh hội nhiều hay ít, có khả năng làm được mấy phần, lại phải xem tư chất tuệ căn của người đó.
Có người nháy mắt giác ngộ, có người cả đời cũng không hiểu được.
Cho nên cho dù có người hoài nghi Diệp Hoài Dao như thế nào cũng sẽ lập tức nghĩ theo phương hướng này mà thông suốt. Thậm chí cậu còn có thể giải thích là chính mình vì linh mạch bị phế, chịu kíƈɦ ŧɦíƈɦ quá lớn nên nháy mắt ngộ đạo.
Lý do hoàn mỹ không lưu lại dấu vết.
Đương nhiên theo một ý nghĩa nào đó mà nói, này cũng không tính là lời nói dối.
Minh Thánh không hổ là Minh Thánh, Phổ Quang Minh Thế Giám thưởng thức ngộ tính cơ trí của cậu, lại mất mặt nếu lên tiếng khen ngợi, đành lẩm bẩm phun ra một câu như vậy.
Diệp Hoài Dao cười nói: "Ta nói này tiền bối, ngài rõ ràng rất muốn khen ngợi ta, đừng kiềm chế bản thân mình làm gì, cứ nói thẳng ra đi. Mà nói cũng trùng hợp, ngài là Minh Thế Giám, ta là Minh Thánh, năm trăm năm trước có khi ta và ngài là người thân một nhà đấy, ta mà vẻ vang thì ngài cũng có thể diện."
Tiểu tử này da mặt dày lại lắm mồm, nào có nửa phần khí chất của đại tông sư!
Phổ Quang Minh Thế Giám cũng không biết làm sao với tật xấu kia của cậu mới tốt, cả giận: "Thối lắm, ai với ngươi là người một nhà? Lão phu tên là Hoài Cương, không có một chữ nào dính dáng tới ngươi."
Diệp Hoài Dao nhanh chóng tiếp lời: "Uy vũ khí phách không mất nội hàm, tên rất hay, không nghĩ tới tiền bối lại có cái tên như vậy, chậc chậc chậc."
Ba tiếng tặc lưỡi 'chậc' cuối cùng phải nói là thâm ý vô cùng, rất ít người ngay cả lời nói khen ngợi đều có thể vô liêm sỉ như vậy nói ra khỏi mồm. Hoài Cương vừa tức giận vừa buồn cười, nhịn không được nói: "Ta hiện tại phải hoài nghi Dung Vọng Ma Quân thực ra là người rất lương thiện. Hắn năm đó đem ngươi chôn dưới Dao Đài kỳ thật là vì dân trừ hại đi?"
Tươi cười trên mặt Diệp Hoài Dao phút chốc cứng lại.
Lời của Hoài Cương chính là thuận miệng nói ra, không ngờ lại chạm đến một đoạn chuyện cũ làm cậu hoang mang nhất.
Suy nghĩ của Diệp Hoài Dao đột ngột bị dẫn trở lại ngày quyết chiến hôm đó, cái ôm của người kia trong lúc long trời lở đất phảng phất như vẫn còn hơi ấm dư lại.
Cậu thấp giọng nói: "Không phải hắn."
Hoài Cương không nghe rõ: "Cái gì?"
Không có nghe được giải thích của Diệp Hoài Dao, bởi vì lúc này các đệ tử phụ trách việc đếm số hoa Đỗ Quyên đã ghi chép xong thành tích của nhóm người Diệp Hoài Dao.
Người khác thúc giục hoa nở đều là mấy chục đóa, tính ra cũng rất khả quan, nhưng tới phiên Diệp Hoài Dao bên này, số lượng biển hoa phải nói là không đếm được. Vì thế chỉ có thể hàm hồ viết một câu "hoa nở đầy phòng, đếm không hết" để khai báo lên bên trên.
Nhìn một màn trước mắt, chưởng giáo Trần Tố Môn là Kính Doãn Chân Nhân biểu tình phức tạp.
Diệp Hoài Dao nhập môn nhiều năm, từ trước đến giờ không có thể hiện ra thiên tư gì hơn người, ai có thể dự đoán được cậu ở loại thời điểm này ngộ được đạo.
Trong các môn phái hiện tại, nhân tài ngày càng điêu linh rất cần nhân tài mới như này xuất hiện...
Nghiêm Căng đã từ trong kinh ngạc vừa rồi phục hồi lại tinh thần, hai mắt đảo qua đã nhìn thấu ý tưởng của Kính Doãn Chân Nhân.
Lão già này đang do dự có nên ở trước mặt hắn bảo vệ Diệp Hoài Dao hay không.
Hương thơm lan tỏa khắp đại điện làm người ta dễ chịu, nhưng ánh mắt Nghiêm Căng chuyển lãnh, hắn tuyệt đối sẽ không cho phép tình huống đó xảy ra.
Cảm nhận của hắn bây giờ đối với Diệp Hoài Dao trừ bỏ nghĩ muốn giúp Kỷ Lam Anh xả giận ra, còn nhiều hơn một tầng ý mà ngay cả hắn cũng không nguyện ý thừa nhận đó là ghen ghét.
Hắn từ trước đến nay luôn tự phụ về tu vi của bản thân, nhưng hoa nở đầy giữa đại điện này ngay cả Nghiêm Căng cũng không thể thúc nở được nhiều như thế.
Ở trong lòng hắn, Diệp Hoài Dao chỉ là một con kiến mà hắn thuận miệng phân phó sẽ bị lôi ra phế bỏ công lực. Nghiêm Căng tuyệt đối không tin tên vô danh tiểu tốt này thiên phú còn vượt qua cả hắn!
Nghĩ đến đây hắn cười nhạo một tiếng, thản nhiên nói: "Chẳng qua là thúc nở mấy đóa hoa mà thôi, thứ nhất không thể công kích địch nhân, thứ hai không thể luyện chế đan dược. Theo ta thấy, khảo nghiệm này của quý phái cũng không có công dụng gì nhiều."
Mấy lời vô lễ này của hắn, hết lần này tới lần khác thân phận của hắn lại bày ở đấy, người khác cũng không tiện trực tiếp trách cứ. Kính Doãn Chân Nhân nhíu nhíu mày, tuy đối với Nghiêm Căng rất bất mãn nhưng cũng bị lời nói của hắn nhắc nhở.
Ông nói với Diệp Hoài Dao: "Ngươi lại đây, ta xem thương tích của ngươi."
Diệp Hoài Dao biết biểu hiện của bản thân tất sẽ khiến cho những người khác hoài nghi đem ra nghị luận, trong lòng cậu đã sớm có chuẩn bị nên ngược lại cũng không dông dài, vươn cánh tay ra tùy ý Kính Doãn Chân Nhân bắt mạch trên cổ tay cậu.
Kính Doãn Chân Nhân xem mạch tượng liền biết linh mạch của cậu quả thật không có khôi phục, trong lòng không khỏi âm thầm thở dài một tiếng.
Đáng tiếc, phế nhân rốt cuộc vẫn là phế nhân. Đúng như lời Nghiêm Căng nói, biện pháp thúc nở mấy đóa hoa không dùng được, cậu không có lực công kích làm cái gì cũng đều là phí công.
Cân nhắc trong lòng một chút, đương nhiên Diệp Hoài Dao không đáng giá để ông ta đắc tội với Ích Dương Nghiêm thị.
Lúc này vừa lúc có một vị nữ đệ tử không rõ nội tình ỷ vào mình được sủng ái, vui vẻ chạy tới hỏi Kính Doãn Chân Nhân: "Sư tôn, Diệp sự đệ mặc dù thua trong trận tỷ thí, nhưng biểu hiện vừa rồi rất tốt. Đệ ấy có phải có thể chuyển về Thái Ninh Phong ở không?"
Sau khi Diệp Hoài Dao bị thương đã được chuyển tới phòng ốc sơ sài dưới chân núi ở lại, bắt đầu cuộc sống hàng ngày áo cơm vô cùng đạm mạc, làm các nàng đau lòng chết đi được.
Diệp Hoài Dao sát ngôn quan sắc, trong lòng đại khái đoán được suy nghĩ của Kính Doãn Chân Nhân, nhưng vẫn hướng về phía nữ đệ tử gật đầu cười tỏ lòng cảm kích.
Quả nhiên, Kính Doãn Chân Nhân nói: "Đó là đương nhiên."
Ông ta nói: "Diệp Hoài Dao thiên tư thông minh, ngộ tính hơn người, là trụ cột của môn phái, lý nên đi trước Quỷ Phong Lâm tôi luyện một phen. Hoài Dao, chờ ngươi trở về là có thể chuyển về Thái Ninh Phong."
Lời này nói ra xung quanh vốn đang náo nhiệt, tiếng hoan hô nghị luận lập tức dừng lại, nữ đệ tử vừa hỏi bật thối lên một tiếng: "Sư tôn?"
Nàng hoàn toàn không thể hiểu quyết định của Kính Doãn Chân Nhân.
Lời ông ta nói thật dễ nghe, cái gì mà đi từ Quỷ Phong Lâm đi ra là có thể chuyển về Thái Ninh Phong? Thương tích của Diệp Hoài Dao căn bản là chưa tốt, không nên đi a.
Đi Quỷ Phong Lâm với thúc nở mấy đóa hoa, độ khó của của nó là hoàn toàn không thể so sánh với nhau. Nói đi nói lại đây rõ ràng là muốn cho người ta đi chịu chết.
Tại sao phải làm như vậy?! Môn phái lại không phải không có người, trước tiên chữa tốt thương thế của cậu không được sao?
Mắt thấy không ít người lộ vẻ mặt khó hiểu muốn đứng ra hỏi chuyện, Diệp Hoài Dao cũng không nguyện khiến bọn họ lại uổng phí sức lực, chọc cho chưởng giáo mất hứng, vì vậy vội tiếp lời.
"Chưởng giáo nói phải, đệ tử xin tuân mệnh."
Cậu mặt không đổi sắc nói: "Cái gọi là dựa lưng vào đại thụ sẽ da^ʍ mát, ta sẽ ghi nhớ thời khắc bản thân là đệ tử Trần Tố Môn, khi tiến vào Quỷ Phong Lâm sẽ anh dũng dẫn đầu, đuổi tận gϊếŧ tuyệt, không để cho môn phái khác có một chút cơ hội ra tay thể hiện. Thỉnh các vị sư trưởng yên tâm!"
Kính Doãn Chân Nhân: "..."
Nếu Diệp Hoài Dao thật sự làm như vậy, chỉ sợ ma vật trong Quỷ Phong Lâm không có đánh sạch thì Trần Tố Môn sớm đã đắc tội với các môn phái khác rồi, kia còn yên tâm cái rắm!
Lời này nếu truyền ra ngoài sợ người khác còn tưởng rằng bình thường ở trong môn phái là bọ họ dạy dỗ đệ tử như vậy đi!
Nghiêm Căng xác nhận hiện giờ Diệp Hoài Dao nhiều lắm cũng chỉ là có thể mượn dùng ngoại lực thúc nở mấy đóa hoa, căn bản không có năng lực pháp động công kích. Trong lòng cảm thấy cậu vô dụng không nói, mà còn miệng lưỡi trơn tru, lại càng thêm khinh thường.
Hắn không muốn lại lãng phí thời gian, khinh miệt liếc mắt nhìn Diệp Hoài Dao một cái, nói với Kính Doãn Chân Nhân: "Chưởng giáo, ta mệt rồi, đi trước một bước."
Nghiêm thị gia nghiệp lớn, Nghiêm Căng lại là thế hệ tài tuấn xuất thân từ bổn gia, Kính Doãn Chân Nhân đành phải nhịn hắn một hai, kéo khóe miệng cứng nhắc, cười nói: "Tam công tử đi thong thả, không tiễn."
Nghiêm Căng đứng dậy, người hầu phía sau cũng phần phật đứng lên theo, đoàn người cùng Diệp Hoài Dao đi lướt qua mang theo trận gió thổi ống tay áo bay phất phới.
Bọn họ cứ như vậy mà đi không cấp chút thể diện, Kính Doãn Chân Nhân cũng không muốn nói gì thêm, đem người được chọn đi Quỷ Phong Lâm an bài tốt rồi cho mọi người giải tán.
Lão đầu này chính là kiểu điệu bộ thái cao bái đê*, nhưng lúc trước khi đi coi như làm được một chuyện tốt. Ông ta dẫn theo Thành Uyên đi cùng, tạm thời Diệp Hoài Dao tránh được bị hắn quấy rầy.
(*thái cao bái đê: ý nói những loại người khi đối mặt với có năng lực mạnh mẽ hơn mình sẽ trở nên tự ti, còn đυ.ng tới người có năng lực thấp hơn mình liền cảm thấy mình hơn người có cảm giác ưu việt.)
Người của Trần Tố Môn tuy rằng chẳng ra làm sao nhưng được cái cảnh sắc nơi đây rất đẹp, thế núi liên miên trùng điệp, suối chảy róc rách, cộng thêm khắp nơi là rừng trúc tươi tốt, hoa cỏ tô điểm làm cảnh sắc càng trở lên vô cùng xinh đẹp nên thơ.
Diệp Hoài Dao thấy tạm thời không có ai để ý đến cậu cũng không vội vã trở về. Một mặt là đi dạo giữa núi trúc, một mặt đang cân nhắc những sự tình liên tiếp phát sinh từ sau khi cậu khôi phục trí nhớ.
Trước mắt có hai chuyện phải làm, một là trị liệu thương thế, hai là liên lạc với Huyền Thiên Lâu.
Việc đầu tiên đối với Diệp Hoài Dao mà nói không tính là quá khó khăn.
Cậu sớm đã có tính toán, trong Quỷ Phong Lâm tuy rằng hung hiểm nhưng cũng chính vì vậy mà thổ nhưỡng có điểm đặc biệt, nuôi trồng ra được nhiều giống loài hiếm lạ.
Tuy rằng trước kia Diệp Hoài Dao không đi qua nơi đó, nhưng nghe nói bên trong có không hề ít thảo dược đối với trị liệu nội thương hay chữa trị linh mạch rất có hiệu quả.
Nếu không phải vì nguyên nhân này, cậu căn bản cũng có thừa biện pháp để cự tuyệt đi Quỷ Phong Lâm, làm gì cần đến những người khác nhiều chuyện "cứu giúp".
Nhưng còn chuyện thứ hai... Nhìn như dễ dàng nhưng không dễ làm.
Huyền Thiên Lâu cũng không phải là nơi mà kẻ đầu đường xó chợ có thể đến. Hơn nữa Diệp Hoài Dao ở Trần Tố Môn tình cảnh có phần nguy hiểm, cũng không dám tùy tiện phó thác người khác giúp cậu truyền tin.
Cho nên biện pháp duy nhất chỉ có thể là đợi cho đến khi rời Trần Tố Môn, xem xem có thể hay không gặp được vị đệ tử nào đó của Huyền Thiên Lâu.
Trong lòng Diệp Hoài Dao tính toán đâu ra đấy, lững thững đi chầm chậm ngắm cảnh rừng núi của Trần Tố Môn. Đang dậm bước đi thì nghe ẩn ẩn cách đó không xa truyền đến một trận thanh âm ồn ào.
"Chẳng qua là dã cẩu không ai cần, có cơm ăn đã không tệ còn muốn ăn kẹo đường?! Ngươi xứng sao?"
"U ôi, nó còn dám đánh trả! Thế nào, nương ngươi bị ngươi khắc chết, bây giờ còn muốn chết bọn ta sao?"
Diệp Hoài Dao đẩy ra cành hoa đang che trước mắt, thấy cách đó không xa trên chỗ đất trống cạnh dòng suối có đám tiểu nam hài đang ở đó đánh nhau.
Có lẽ phải nói là năm sáu tiểu hài tử đang quần ẩu một nam hài khác.
Mắt Diệp Hoài Dao rất tinh, liếc mắt liền nhận ra nam hài kia chính là đứa nhỏ mà buổi sáng cậu cho nó một bao kẹo đường hạt thông.
Nó có mười một mười hai tuổi, so với đám hài tử đang bắt nạt nó thì lớn hơn một chút. Chẳng qua nhìn phục sức đám nam hài kia đang mặc liền biết, hẳn là đám đệ tử nội môn vừa được chính thức thu nhận, mà nam hài kia mắc lại là quần áo của tạp vụ trong môn.
Diệp Hoài Dao đoán nó có lẽ đã bỏ lỡ tuổi thích hợp nhất để tập võ nên chỉ có thể ở Trần Tố Môn làm việc vặt để sống. Thân thủ không giỏi lại thế đơn lực bạc, cho dù lớn hơn đám nhóc kia vài tuổi cũng không có tác dụng gì, chỉ có thể để bị đánh.
Chỉ thấy nam hài bị một đứa nhỏ quét chân vấp ngã trên mặt đất, mấy đứa nhỏ xung quanh đứng nhìn vui vẻ cười đùa, có đứa dùng chân giẫm lên lưng đè đầu nam hài xuống ấn vào trong đất.
Diệp Hoài Dao khẽ nhíu mày, lại thấy nam hài nghếch cổ lên, không chịu để bị dìm đầu xuống đất. Hai tay nó bởi vì dùng sức, thậm chí còn in lại hai cái hố đất trên mặt đất xanh ẩm ướt.
Cậu thấy thế nhất thời lại không có ra tay, đứng yên ở sau khóm cây quan sát.
Hoài Cương đại khái cũng rất nhàm chán, cùng Diệp Hoài Dao đứng xem đám tiểu hài tử đánh nhau, lại còn hưng trí bừng bừng bình luận: "Tiểu tử này tuy rằng công phu kém một chút, nhưng trong ánh mắt lại có sự ngoan cố cứng đầu, chậc chậc, ta thích."
Diệp Hoài Dao sâu kín nói: "Tiền bối, nó vẫn còn là đứa nhỏ, chưa có trưởng thành."
Hoài Cương: "..."
Ông sửng sốt một lúc mới hiểu được ý của Diệp Hoài Dao là đang muốn nói cái gì, cả giận quát: "Xú tiểu tử! Ngươi biết rõ ý lão phu không phải như thế!"
Diệp Hoài Dao đại khái cảm thấy đùa giỡn lão nhân này nổi giận rất vui, ha ha nở nụ cười.
Tiếng cười của cậu cũng không có bị đám trẻ đang đánh nhau nghe được. Trong lúc hai người đang nói chuyện qua lại, nam hài kia đã muốn giãy dụa từ trên mặt đất đứng lên.
Mấy đứa nhỏ khác giận dữ, đều lên tiếng mắng chửi, muốn xông đến cào nó.
Ngoài dự kiến của Diệp Hoài Dao chính là nam hài kia đứng dậy không có lập tức chạy trốn, ngược lại bắt lấy cánh tay của đứa nhỏ gần nhất, cúi đầu cắn lên tay đứa nhỏ một cái thật mạnh.
Đứa bé kia ăn đau vội vàng kêu to, liều mạng đá đá nam hài làm cho nó buông tay. Mặt khác kêu đồng bọn đi lên hỗ trợ.
Nam hài không rên một tiếng, tùy ý những người khác xô đẩy, chính nó lại cắn cánh tay đối phương không nhả. Thẳng đến khi cắn rớt một miếng thịt của đối phương mới nhả ra.
Nó phun thịt lên mặt đất, miệng đều dính đầy máu tươi, nhìn qua cực kỳ hung ác.
Đứa nhỏ bị cắn bưng cánh tay đang chảy máu oa oa khóc lớn, mấy đứa nhỏ khác tức giận, lập tức lại muốn xông lên đánh người.
Đúng lúc này, bóng trắng chớp động, tiểu hài tử dẫn đầu đột nhiên phát hiện trước mắt nhiều hơn một người.
Còn đang ngẩn người chưa có phản ứng lại, cái ót đã truyền đến một tiếng 'đông'. Hóa ra là bị người bắn mạnh vào đầu.
Lần này cơ hồ là bị đạn bắn cho tỉnh, đứa nhỏ dừng cước bộ, ngẩng đầu nhìn thì chỉ thấy Diệp Hoài Dao đang đứng ở trước mặt chính mình, hơi khom lưng cười tủm tỉm nhìn bọn họ, trên tay còn cầm một viên đá nhỏ.