Edit by Thanh tỷ
Yên Lân như thế nào cũng không nghĩ tới bản thân sẽ chờ được câu trả lời như vậy: "Hở?"
Diệp Hoài Dao nói: "Huynh không nên đơn độc một mình đến đây hỏi ta vấn đề như vậy. Hoặc là nói, huynh vốn không nên hỏi."
"Một người, nếu phát hiện sơ hở trên người kẻ khác, như vậy chỉ có hai loại khả năng. Một là đối phương muốn che dấu bí mật nào đó, vô ý bị huynh bóc trần, như vậy huynh rất có khả năng đặt bản thân vào chỗ nguy hiểm; hai là đối phương bởi vì dụ huynh chủ động tiếp cận, cố ý lộ ra sơ hở, vậy hiện tại huynh đã mắc câu rồi."
"Thế này mà hành tẩu giang hồ..." Cậu khí định thần nhàn vỗ vỗ bả vai Yên Lân: "Sẽ rất nguy hiểm đó."
Yên Lân tuy tuổi còn trẻ nhưng đã vô cùng thông tuệ, lại khiêm tốn hữu lễ, nhanh trí thỏa đáng. Nhưng rốt cuộc vẫn là thiếu kinh nghiệm, nghe Diệp Hoài Dao nói không khỏi có chút kinh hãi.
Đúng lúc đang bên bờ dao động, tay của đối phương đã vô thanh vô tức rơi xuống trên vai của hắn.
Chuyện này không phải là chuyện đùa, hắn giờ phút này không biết đối phương là địch hay là bạn. Đồng thời lúc cùng Diệp Hoài Dao nói chuyện, vốn là toàn bộ tinh thần của hắn đều đang trong trạng thái đề phòng cảnh giới, kết quả lại có thể dễ dàng bị đối phương chạm vào vai. Nếu mà Diệp Hoài Dao có nửa điểm sát tâm, lúc này Yên Lân rất có khả năng ngay cả mạng cũng không còn.
Bởi vậy hắn cũng đã biết Diệp Hoài Dao không có ác ý đối với hắn.
Chỉ bằng vài câu nói, một động tác tự nhiên đã khiến cho hắn nảy sinh loại cảm giác kính phục với Diệp Hoài Dao. Cũng làm cho hắn ý thức được đối phương tuyệt đối không có đơn giản như biểu hiện ra bên ngoài.
Yên Lân nghiêm mặt nói: "Tại hạ thụ giáo, đa tạ đã chỉ điểm."
Diệp Hoài Dao mỉm cười: "Vấn đề vừa rồi của huynh, còn muốn hỏi không?"
Yên Lân: "Ta..."
Hắn còn chưa nghĩ được nên trả lời thế nào thì đối phương đã đưa một nửa miếng ngọc bài nhét vào trong tay hắn, nói: "Cầm cái này về đưa cho trưởng bối nhà huynh. Đến lúc đó huynh muốn biết cái gì tự nhiên sẽ được biết."
Ngọc bài được chạm trổ tinh xảo, mặt sau là vân vụ cô thụ, mặt trước dùng chữ tiểu triện điêu khắc lên ba chữ "Diệp Hoài Dao".
Ngọc bài này là năm đó bái nhập Huyền Thiên Lâu sư tôn lưu cho cậu, lúc cậu được nhặt về ngọc bài còn mang trên người, cũng bởi vậy mà Diệp Hoài Dao ở Trần Tố Môn vẫn tiếp tục sử dụng tên cũ của cậu.
Yên Lân không hiểu ý của Diệp Hoài Dao là gì nhưng vẫn gật đầu, cẩn thận nhận lấy.
Đúng lúc này, cách đó không xa truyền đến một trận xôn xao, có tiếng nữ tử kinh hô: "Thất sư huynh, hắn căn bản không có võ công, sao huynh lại có thể ra tay nặng như vậy?"
Diệp Hoài Dao đột nhiên quay đầu lại đã thấy không biết từ khi nào, ngay tại chỗ A Nam đang đứng đã tụ tập một đống người.
Cậu vội vàng đi qua, tới nơi thì thấy Kỷ Lam Anh chân tay luống cuống, vẻ mặt áy náy, Nghiêm Căng lạnh mặt đứng ở bên cạnh hắn. Mà đối diện hai người chính là Khuông Báo vương vừa mới bị Diệp Hoài Dao và A Nam cùng nhau gϊếŧ chết.
Diệp Hoài Dao lo lắng A Nam xảy ra chuyện gì, liếc mắt đảo qua nhưng không thấy A Nam đâu. Khẽ nhíu mày, cậu tiến lên một bước, lúc này mới phát hiện cả người A Nam đã lăn đến sau lưng con báo.
Một vị cô nương mặc sam tử hồng nhạt đang nửa quỳ bên cạnh muốn nâng A Nam dậy, nhưng A Nam một tay gắt gao bám chặt lấy đầu con báo không buông, tay còn lại thì khua loạn lung tung không cho phép người khác tiếp cận bản thân.
Diệp Hoài Dao tránh cái nhìn của Nghiêm Căng, bước nhanh tới đặt tay lên người A Nam vỗ nhẹ, nói: "Đệ mau đứng lên đi."
Sau đó cậu hướng về vị cô nương bên cạnh gật đầu nói khẽ: "Đa tạ."
Vị nữ tu kia tên là Đới Tiêm, là sư muội của Nghiêm Căng. Nàng vốn dĩ nhìn thấy đứa nhỏ A Nam này đáng thương muốn đi lên hỗ trợ, kết quả giờ phút này nháy mắt cái liền không có tiền đồ, bị hai chữ 'đa tạ' cùng động tác của Diệp Hoài Dao làm cho thất điên bát đảo.
Nàng nhìn rõ mặt đối phương, trong đầu lúc ấy nhất thời trống rỗng, chỉ còn lại một chữ to không ngừng xoay quanh "đẹp".
Tiểu cô nương có chút ngây người, A Nam nghe thấy tiếng của Diệp Hoài Dao ngoan ngoãn đứng dậy. Trên trán thế nhưng lại xuất hiện một vết thương, máu từ vết thương đang chảy ra bị A Nam lấy tay che đi nhưng vẫn đang không ngừng chảy.
Bị thương trên đầu từ xưa đến nay dù là vết thương to hay vết thương nhỏ, không nói đến sẽ còn có hậu quả nghiêm trọng khác hay không, nhưng vết sẹo mà nó lưu lại chính là không dễ nhìn.
Diệp Hoài Dao điểm vài huyệt đạo trên người A Nam máu liền ngừng chảy, bên cạnh có người đưa tới kim sang dược, cậu nhận lấy nói lời cảm tạ đối phương. Sau đó mới lên tiếng hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
A Nam lời ít ý nhiều nói: "Bọn họ muốn động vào con báo này, đệ không cho."
Vị sư muội kia của Nghiêm Căng vội vàng nói: "Diệp thiếu hiệp, thật ngại quá. Là sư huynh ta cùng vị tiểu đệ này tranh chấp vài câu, hắn tính tình nóng nảy nhất thời ra tay hơi nặng. Ta thay mặt huynh ấy nhận lỗi với Diệp thiếu hiệp..."
Nàng cũng cảm thấy chuyện vừa rồi Nghiêm Căng làm không ổn, nhưng hắn ta tính cách kiêu ngạo, lại là người có khả năng được chọn cho vị trí gia chủ tương lai. Nghiêm gia từ trên xuống dưới đều sợ hắn ba phần, ai cũng không dám dùng biện pháp mạnh với hắn.
Nữ tu nói tới đây cũng cảm thấy một câu "nhận lỗi thay" có điểm cứng nhắc thiếu thành ý, mặt hơi đỏ lên, nói: "Chút nữa ta tìm một ít linh dược qua đây..."
Nàng còn chưa nói hết câu đã bị Nghiêm Căng đánh gãy, không kiên nhẫn nói: "Ngũ sư muội, mấy lời nói nhảm của ngươi nói xong chưa? Người còn chưa chết, có cái gì mà phải lo! Quay lại đây!"
Diệp Hoài Dao nghe những người này bảy miệng tám lưỡi giảng đạo lý nửa ngày cũng đại khái đem sự tình chắp vá ra được -- nguyên nhân sự việc chính là ở trên thân con Khuông Báo vương kia.
Hóa ra đúng như trong nguyên tác ghi chép lại, Kỷ Lam Anh quả nhiên đánh chủ ý lấy máu ở đầu quả tim của Khuông Báo làm linh dược.
Vừa rồi Nghiêm Căng hỏi Kỷ Lam Anh tình huống ở bên trong, Kỷ Lam Anh kể lại cho hắn nghe. Kỷ Lam Anh biết công lao gϊếŧ chết Khuông Báo có thể coi là tính trên đầu của Diệp Hoài Dao và A Nam liền thương lượng với Nghiêm Căng, chút nữa xin hai người bọn họ một ít máu ở đầu quả tim.
Nghiêm Căng lại không cho là đúng.
Hắn thủy chung vẫn nhớ kỹ Kỷ Lam Anh bởi vì khuôn mặt kia của Diệp Hoài Dao mà chịu ủy khuất, làm sao có thể lại khiến cho người trong lòng hắn phải cúi đầu?
Chẳng qua chỉ là một chút máu mà thôi, lấy thì lấy. Đám Khuông Báo này đều là mọi người cùng nhau gặp phải, chẳng qua vận khí của bọn họ tốt hơn, vớ được Báo vương. Nói đến vốn nên là chia đều mới phải.
Nghiêm Căng căn bản không để hai cái tiểu nhân vật này vào mắt, vì thế hướng Kỷ Lam Anh cười nói: "Đệ muốn? Ta đi lấy cho đệ, làm gì phải phí công như thế."
Hắn nói xong xoay người đi lấy máu, ai biết cái xú tiểu tử không biết trời cao đất rộng kia cứ che ở đằng trước Khuông Báo không chịu tránh ra, bướng bỉnh như không hiểu tiếng người.
Nghiêm Căng đương nhiên không biết câu nói thuận miệng của Diệp Hoài Dao "trông coi kỹ chiến lợi phẩm của chúng ta" đối với A Nam mà nói có uy lực như thế nào, hắn quát mắng vài câu cũng vô dụng, chỉ tổ cảm thấy bực mình, dứt khoát giơ chân đá một cước lên người A Nam khiến nó ngã xuống đất.
Còn về phần sau đó A Nam ngã lăn ra khiến đầu đυ.ng vào tảng đá cũng không phải là ý muốn của hắn.
Thời điểm Diệp Hoài Dao vừa mới chạy đến vốn đã rất tức giận, nghe xong tiền căn hậu quả, lại nhìn tảng đả dính máu trên mặt đất, lúc này tâm trạng cậu cũng dần bình tĩnh.
Đưa dược cho A Nam để tự nó bôi lên vết thương, Diệp Hoài Dao hướng sư muội của Nghiêm Căng nói: "Đa tạ cô nương. Đây là chuyện của sư huynh cô, vốn không có liên quan đến cô nương, thỉnh cô nương cứ đi về trước đi."
Yên Lân đứng ở bên cạnh cũng không định mở miệng, hắn cảm thấy với bản lĩnh của Diệp Hoài Dao đại khái đã có chủ ý riêng, không cần hắn tới làm điều thừa.
Lúc nghe thấy lời cậu với nữ tu kia, trong lòng Yên Lân âm thầm nghĩ: "Vị cao nhân này tính tình không ngờ lại rất ôn nhu, biết thương hương tiếc ngọc. Để cho sư muội của Nghiêm Căng đi về trước miễn cho nàng về sau ở trong môn phái bị người làm khó dễ."
Sau đó Diệp Hoài Dao quay đầu nhìn về phía Nghiêm Căng nói: "Nghiêm Tam công tử, ta muốn hỏi ngươi, có phải ngươi không đồng ý con Khuông Báo này là thuộc về ta cùng vị tiểu thiếu niên bên cạnh này?"
Nghiêm Căng dừng một chút nói: "Hiện giờ các môn phái liên thủ cùng nhau đi vào Quỷ Phong Lâm trừ ma, bảo vật hay dược liệu thu hoạch được tự nhiên cũng sẽ là thuộc về tất cả mọi người. Phân cái gì của ta hay của ngươi, không phải quá mức không phóng khoáng rồi."
Thành Uyên thấy Diệp Hoài Dao cùng Nghiêm Căng đối địch, đã sớm đứng ở bên cạnh chờ cơ hội nói xen vào, nghe đến đây lập tức nói: "Phải không? Vậy vừa rồi lúc mới bước vào Quỷ Phong Lâm, ta để ý thấy vài vị sư đệ đi cùng Nghiêm công tử tìm được không ít thảo dược, theo ý của Nghiêm công tử có phải hay không cũng nên lấy ra chia cho mọi người?"
Yên Lân: "Các vị nếu như muốn chia, Huyền Thiên Lâu chưa hề ra sức, không dám tranh, không cần tính cho chúng ta một phần."
Lời nói móc của hắn mang theo cảm giác xem thường không dễ nhận ra, nhưng nghe rất thỏa đáng. Những người khác đứng bên cạnh vốn đang xem náo nhiệt cũng nghe không nổi nữa.
Một câu nhẹ bẫng vừa rồi của Nghiêm Căng chẳng khác nào nói mọi người ở đây có được đồ gì tốt, toàn bộ đều phải lấy ra cùng chia sẻ với nhau, như vậy ai mà có thể cam tâm tình nguyện?
Lúc đầu bọn họ có chút kiêng kỵ thế lực của Nghiêm gia, không tiện mở miệng. Nhưng hiện tại có Huyền Thiên Lâu đi đầu thì dễ làm hơn, đều nhao nhao nói.
"Lời ấy của Nghiêm huynh là không đúng rồi, đồ vật này nọ ai có được thì nên thuộc về người ấy. Nếu tất cả đều đem ra cùng phân, chẳng phải là người trong đoàn ai cũng sẽ không nguyện xuất lực sao? Con Khuông Báo này nên thuộc về Diệp thiếu hiệp cùng vị thiếu niên này mới đúng."
Nghiêm Căng xưa nay ở trong môn phái nói một không hai, chưa từng ở trước mặt mọi người bị phản bác lại như này. Tính cách hắn vốn kiêu căng nóng nảy, người khác càng là nói trái ý hắn, ngược lại càng khơi dậy tính tình của Nghiêm Căng.
Hắn cười lạnh một tiếng, nói: "Hứ, hóa ra các vị nghĩ như vậy sao? Một khi đã như vậy, con Khuông Báo này càng là nên thuộc về ta. Cá lớn nuốt cá bé, đây chính là đạo lý sinh tồn trên đời này. Mọi người chúng ta có thể săn bắt dị thú trong Quỷ Phong Lâm, ta đây tự nhiên cũng có thể chiếm đoạt chiến lợi phẩm từ trong tay kẻ yếu, có vấn đề gì không?"
Thành Uyên nặng nề nói: "Dự tính ban đầu của ta khi đến Quỷ Phong Lâm vốn là trảm yêu trừ ma, làm cho bách tính sống phụ cận nơi này yên tâm sinh sống. Nếu theo ý tứ của Nghiêm Tam công tử, ngược lại thành tất cả mọi người vì bảo vật và dị thú mà đến? Không khỏi quá mức hẹp hòi đi."
Thành Uyên tuy rằng phế đi linh mạch của Diệp Hoài Dao, nhưng đã ba phen mấy bận mở miệng nói chuyện thay Diệp Hoài Dao, ý che chở trong đó đã muốn không thể che dấu. Nghiêm Căng cho dù ban đầu không nhận ra, hiện tại cũng ý thức được Thành Uyên đối với Diệp Hoài Dao ôm một phần tâm tư khác.
Chẳng qua ngoài Kỷ Lam Anh và chính bản thân hắn ra, dưới gầm trời này Nghiêm Căng còn chưa từng đem ai để vào mắt. Thành Uyên người này luôn âm trầm, tâm tư khó dò, quả thật là nhân vật khó chơi. Nhưng ở trong mắt Nghiêm Căng, những lời nói này đồng dạng cũng không đáng giá một đồng.
Hắn nói không hề có chút cảm tình: "Vì cái gì mà đến đều không quan trọng, nhưng đạo lý chính là đạo lý."
Kỷ Lam Anh mắt thấy sự tình càng nháo càng đi vào bế tắc, vẻ mặt trên mặt mỗi người đều rất khó coi. Yên lặng liếc nhìn Nguyên Hiến một cái, thấy trên mặt đối phương tựa tiếu phi tiếu, cũng không biết trong lòng hắn nghĩ về mình như thế nào.
Kỷ Lam Anh đứng ra hòa giải: "Các vị hiểu lầm rồi, kỳ thật chúng ta cũng không phải là muốn đem Khuông Báo cướp đoạt, chỉ là muốn lấy một chút máu của nó. Kết quả không cẩn thận lại làm bị thương đến vị tiểu huynh đệ..."
"Nghiêm công tử mới vừa nói không sai."
Lúc này Diệp Hoài Dao bỗng nhiên mở miệng, đánh gãy lời nói của Kỷ Lam Anh.
Nghiêm Căng và Thành Uyên đấu võ mồm nói trắng ra đều là vì cậu, nhưng Diệp Hoài Dao cơ hồ không thèm để ý đến, đón nhận ánh mắt đồng tình hoặc tìm tòi nghiên cứu của mọi người, cười nhạt.
Cậu nói: "Ta và Nghiêm công tử đã bước chân vào giang hồ, tính mạng nguy hiểm như chồng trứng sắp đổ trong gió, mạnh yếu tự thân, nên thuận theo thiên thời. Nghiêm công tử cùng Kỷ công tử coi trọng con Khuông Báo vương này, vậy nên chứng minh các ngươi mạnh hơn ta, đồ vật này nọ tự nhiên ta sẽ dâng bằng hai tay. Thế nhưng không hỏi mà tự lấy như thế này, cũng không hợp quy củ... Hai vị đều xuất thân danh môn, chuyện trộm cắp cũng sẽ làm sao?"
Những lời này vạch trần tất cả cảnh thái bình giả tạo mà bọn họ vừa mới dựng lên, hai người nếu như thật sự cho rằng chuyện này thật sự đủ đúng lý hợp tình, sẽ không thừa dịp mọi người không chú ý mà lén lút đi lấy máu Khuông Báo.
Nói trắng ra vẫn là do bản thân chột dạ.
Kỷ Lam Anh còn muốn nói cái gì đó, nhưng hắn nhìn thấy ánh mắt của Diệp Hoài Dao.
Ánh mắt của đối phương thực bình thản, trong mắt không có si mê quý mến như người khác, nhưng cũng không có chán ghét kinh thường. Chỉ là không biết vì sao, Kỷ Lam Anh cảm thấy được đối phương giống như người đứng ở trên cao nhìn xuống bản thân hắn.
Loại cảm giác này làm cho trong lòng hắn lần nữa nảy lên cảm giác hít thở không thông, bứt dứt buồn bực như đã từng nghiệm qua.
Nguyên Hiến khẽ cau mày, đáy mắt Nghiêm Căng hiện ra lãnh ý, quát: "Muốn chết!"
Hắn từng thề rằng vĩnh viễn không để Kỷ Lam Anh lại chịu thêm một lần ủy khuất nào, vậy mà giờ trơ mắt nhìn một tên phế vật thế nhưng cũng dám ở trước mặt xem thường người trong lòng hắn!
Cậu làm sao xứng!
Nghiêm Căng đột nhiên ra tay, một chưởng đánh tới Diệp Hoài Dao. Một chiêu này xuất ra không mảy may để lại đường sống, quyết ý muốn đem đối phương đánh cho miệng phun máu tươi, ngã lăn trên mặt đất không đứng dậy được.
Hắn không hổ danh là nhân tài kiệt xuất trong phần đông những nhân vật tài tuấn của Nghiêm gia hiện nay. Một chiêu này mau lẹ vô cùng, chưởng lực hùng hậu, làm cho người đứng trong một tấc vuông gần đó muốn tránh cũng không thể tránh.
Cho nên Diệp Hoài Dao cản bản không có nhúc nhích.
Cậu thản nhiên như thường đứng ở tại chỗ, trong lòng thầm đếm, ba, hai, một...