……
Trước khi bữa tiệc kết thúc, Vân Noãn Noãn tìm cơ hội nhanh chóng bỏ chạy.
Trước cô, Vân Túy Vi sớm đã ngồi xe riêng trở lại Vân gia.
Lúc này, còn có một người khác về nhà sớm hơn cô ấy.
Vân Cảnh Diệu thân mặc bộ vest đã được là ủi phẳng phiu. Anh tao nhã vắt chéo chân ngồi thoải mái trên sofa. Anh đang đọc tạp chí tài chính thì bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt khó chịu của Vân Túy Vi.
Thân là anh cả, anh lập tức hiểu biểu cảm trên mặt Vân Túy Vi có ý nghĩa gì. Chắc chắn cô lại bị Vân Noãn Noãn bắt nạt.
Vân Cảnh Diệu trên mặt không hề có ý cười, ngữ khí rất nhẹ nhàng mà nghiêm túc:
"Nói cho anh biết, có phải Vân Noãn Noãn lại bắt nạt em đúng không?"
Vân Túy Vi tức giận lườm hắn một cái, từ trong túi xách lấy ra danh thϊếp của Sử Minh Lãng:
“Hôm nay cô ta cùng em dự tiệc, lại còn muốn cướp tài nguyên của em.”
"Đó không phải là chuyện thường tình sao? Em không phải lại định nhường cho cô ta như trước chứ?"
“Nhường?” Vân Túy Vi cảm thấy buồn cười, “Nếu lại từ bỏ, em rất có thể sẽ sớm trở thành ‘Tiểu Vân Noãn Noãn’ đó!!”
Vân Cảnh Diệu bỗng nhiên dừng xem tạp chí, lần đầu tiên thấy sự nghiêm túc và chấp nhất từ trên mặt Vân Túy Vi.
Theo tính tình thường ngày của Vân Túy Vi, một khi Vân Noãn Noãn có hứng thú tiếp cận tài nguyên cô thích và thành công chiếm được lòng tin của đạo diễn, cô sẽ cảm thấy tài nguyên đó bẩn thỉu, dù nó có tốt đến đâu cô cũng không muốn nữa.
Hôm nay Vân Túy Vi thế mà thực sự đã nhận danh thϊếp của đạo diễn. Có vẻ như cô ấy rất muốn tham gia bộ phim này và không có ý định nhường cho Vân Noãn Noãn nữa.
Trên thực tế, đây là chuyện tốt. Vân Noãn Noãn ỷ vào sự thiên vị của bố và sự dung túng của mẹ bọn họ, mà ở trong nhà làm xằng làm bậy, vô pháp vô thiên. Nhưng ngoại trừ mấy anh em họ, những người còn lại đều bị Vân Noãn Noãn lừa dối.
Ở trong mắt bố, Vân Noãn Noãn là một đứa bé đáng thương, từ nhỏ đã mất bố mẹ, không ai có thể chăm sóc cô ta.
Mà bố và chú đã có mối quan hệ sâu sắc từ khi còn nhỏ, và tất nhiên ông không thể chịu đựng được khi nhìn thấy đứa con gái duy nhất của em trai mình lưu lạc bên ngoài.
Khi mang Vân Noãn Noãn về, ông đã nuôi cô ta như cô con gái thứ hai và đứa con thứ tư của mình.
Nhưng Vân Cảnh Diệu biết cô ta là dạng người nào, từ trước đến nay luôn khinh thường thủ đoạn của cô ta.
Mấy năm trước, khi Vân Noãn Noãn mới tới, bởi vì anh có thái độ không tốt với cô nên đã bị Vân Noãn Noãn giăng bẫy hãm hại. Ác nữ này đã chạy đến chỗ bố anh cáo trạng, nói dối rằng anh đã lấy trộm đồ lót của cô ta.
Đồ lót của Vân Noãn Noãn thực sự được tìm thấy trong phòng anh. Vân Cảnh Diệu hết đường chối cãi. Bố bắt anh phải quỳ trong phòng khách cả đêm.