Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Toàn Giới Giải Trí Dựa Vào Hệ Thống Của Tôi Để Ăn Dưa

Chương 7: Dưa...

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Phụt——”

Ngô Quốc Kỳ suýt phun ra một ngụm nước.

Ông ta vội vàng lấy khăn giấy che miệng mũi, mặt bị sặc đỏ bừng nhưng đôi mắt lại như một con chồn trộm được dưa: “Đúng... xin lỗi, cô cứ tiếp tục.”

Mặc dù nói với chị Lý, nhưng ánh mắt lại lén liếc nhìn Sở Bạch.

Lòng bàn tay chị Lý toàn là mồ hôi, làm người đại diện trong giới nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên chị ta phát biểu như thể đang lên pháp trường vậy.

Cả bàn người đang cười nhạo chị ta, chính là vì Sở Bạch đã vạch trần mọi bí mật không thể để người ngoài biết của bọn họ.

Chị hít một hơi thật sâu, trước tiên chỉ có thể nghĩ cách chuyển hướng sự chú ý của Sở Bạch: “Cái đó... Sở Bạch, em không thích ăn cua sao, ở đây còn một con...”

Chị giơ tay trái xoay bàn, giọng điệu cuối cùng cũng có chút nịnh nọt, ai ngờ Sở Bạch lại nhìn chằm chằm vào tay chị——

[Quả nhiên chị Lý thuận tay trái, khó trách khi chơi SM với Vương Dục Tề cũng dùng tay trái cầm roi da.]

Mọi người: …

Lúc này, chị Lý vẫn đang đứng kính rượu với Ngô Quốc Kỳ, ánh mắt mọi người nhìn chị quả thực như cực hình.

Chị thực sự muốn cùng Vương Dục Tề tìm một cái lỗ nào đó chui vào.

Hết lần này tới lần khác cái não của Sở Bạch vẫn chưa dừng lại:

[Ôi trời, hai người bọn họ thật là quá kí©h thí©ɧ, chị Lý đã có hai đứa con trai rồi, đứa con trai lớn chỉ kém Vương Dục Tề một tuổi... Chậc chậc, cảm giác đồi trụy kỳ lạ này, chẳng trách lúc hai người chơi, chị Lý lại trói tay Vương Dục Tề lại bắt anh ta đọc thuộc lòng sách giáo khoa, còn không ngừng bắt Vương Dục Tề gọi mẹ, á á á, rốt cuộc chị ấy đã nhập vai vào cảnh tượng không thể diễn tả nào vậy! Thật là... kinh ngạc đến mức đổi mới tam quan, ô uế đầu óc mình rồi!]

[Cơ mà mình rất rất tò mò, rõ ràng trong cuộc sống hàng ngày, chị Lý mới là người thấp kém hơn, luôn nghe theo anh ta, tại sao Vương Dục Tề lại là người bị trói lại còn gọi chị ta là chủ nhân?]

[Ồ ồ ồ ra là vậy, anh ta tự nguyện, cái này gọi là gì nhỉ... M?]

Vương Dục Tề, người đã tức giận đến toàn thân run rẩy, lập tức tủi nhục ngừng run: ...

Chị Lý hít một hơi thật sâu, cố gắng kìm nén cảm giác bi phẫn muốn chết vì xấu hổ, không ngừng tẩy não, không sao đâu, không sao đâu, cho dù họ biết thì có sao chứ?

Ai mà chẳng có bí mật? Trong giới giải trí, có ai có thể trong sạch?

Hơn nữa, bọn họ không nói ra được, chuyện này dù có biết thì cũng chỉ có thể giả vờ câm điếc...

“Dục Tề... Dạo này Dục Tề đang học lớp đào tạo diễn xuất, thầy giáo nói rằng cậu ấy tiến bộ rất nhiều, tôi tin rằng...”

[Oa, tư thế của chị Lý giống hệt với tư thế khi chơi với Vương Dục Tề vào cuối tuần trước, lúc đó chị ta đã đổ rượu vang lên người anh ta.]

Nhà sản xuất Ngô Quốc Kỳ bị chị Lý cầm ly rượu đưa đến trước mặt: ...

“Khụ, cô cẩn thận một chút, đừng... Đổ lên người tôi.”

Chị Lý không nói nên lời.

Chị Lý, người luôn xuất hiện với hình ảnh điềm tĩnh và tự chủ, lúc này biểu cảm trên mặt đã run rẩy và rạn nứt không thể kiểm soát.

Chị chỉ có thể gần như cầu xin nhìn Ngô Quốc Kỳ, đầu óc rối như tơ vò, dựa vào bản năng cầu xin Ngô tổng——

“Xin Ngô tổng và đạo diễn Lục hãy cho Dục Tề thêm một cơ hội, cậu ấy nhất định sẽ không tái phạm sai lầm nữa!”

Nói xong lại ra hiệu cho Vương Dục Tề, đối phương hiểu ý, vội đứng dậy cúi đầu: “Vâng! Xin Ngô tổng và đạo diễn Lục hãy cho tôi thêm một cơ hội! Tôi nhất định sẽ cẩn thận lời nói và hành động!”

Lục Thắng Bình vẻ mặt phức tạp, liếc mắt nhìn Tiêu Vũ, rõ ràng là đã căm ghét sự lừa gạt của Vương Dục Tề đến tận xương tủy, có vẻ hơi khó xử: “Nhưng mà...”
« Chương TrướcChương Tiếp »