Lục Thắng Bình bên cạnh vội vàng giúp Ngô Quốc Kỳ dọn dẹp, từ chối sự giúp đỡ của Sở Bạch: “Không sao không sao, tôi chăm sóc Ngô tổng, Sở Bạch cô... tập trung ăn cơm đi.”
Sở Bạch nhìn một lượt, lạ ghê, hôm nay mọi người thậm chí còn ít nói chuyện hơn, đều nghiêm túc ăn cơm, thi thoảng ngẩng đầu nhìn về phía bọn cô, có lẽ là đang chú ý đến động thái của vị lãnh đạo lớn Ngô Quốc Kỳ.
Biểu cảm của mọi người đều là bình tĩnh nhưng ẩn chứa chút phấn khích, trừ Vương Dục Tề.
Ánh mắt anh ta từ đầu đến cuối đều mang theo sự tuyệt vọng và tức giận.
Cũng có thể hiểu được, dù sao vừa mới thất tình.
Sở Bạch quyết định sẽ thăm dò tin đồn giữa hai người này, xem xem có chuyện gì xảy ra vào buổi chiều nay mà khiến mối quan hệ của họ thay đổi nhanh như vậy ——
[Ồ, đúng là cãi nhau thật! Tiêu Vũ phát hiện ra bản chất tra nam của Vương Dục Tề, còn tìm được tài khoản của bạn gái ngoài ngành của anh ta trên ins... Ể, sao Vương Dục Tề lật xe sớm thế này? Mình nhớ sáng nay xem là sang năm mới lật xe, sao hiện tại lại thành năm nay lật xe rồi?]
[Xem ra sự vật luôn luôn thay đổi, một hiệu ứng cánh bướm nhỏ cũng có thể khiến dòng thời gian biến động, nhưng mà kết cục cuối cùng của sự việc thì vẫn thế.]
[Mẹ ơi, hóa ra gã tra nam này vẫn luôn lừa dối Tiêu Vũ, nói với cô ấy là anh ta chưa từng yêu đương, chậc, thế mà còn dám nói là mình còn zin! Oa, chị Tiêu Vũ tát anh ta một cái! Chẳng trách hôm nay mặt anh ta trông hơi sưng!]
Vương Dục Tề vô thức đưa tay lên sờ má trái của mình, rồi lại xấu hổ buông xuống.
[Á? Vương Dục Tề quỳ xuống trước Tiêu Vũ rồi! Chậc, nói gì mà muốn hàn gắn tình cảm, trước kia chỉ là chơi bời, chỉ có với Tiêu Vũ là thật tình, nhưng thực ra là sợ Tiêu Vũ nói ra những chuyện bẩn thỉu của anh ta đúng không?]
[Ghê! Gã tra nam thấy Tiêu Vũ không chịu nhượng bộ, thế mà còn nói rằng “Tối qua chẳng phải em cũng rất vui vẻ sao”? Anh ta làm sao mà nói ra được vậy??]
[Để tôi xem Tiêu Vũ nói gì nào... Ôi trời! Chị ấy ngầu quá, hahaha câu trả lời của chị ấy làm tôi cười chết, chị ấy cư nhiên nói...]
[Ể! Cua hoàng đế!]
Đang hóng dưa đến đoạn quan trọng thì đột nhiên người phục vụ bê lên một đĩa cua hoàng đế.
Sở Bạch không quên nhiệm vụ chính là ăn, lập tức kẹp một con, dùng cả hai tay cẩn thận bóc vỏ cua.
Mọi người đang chờ biết Tiêu Vũ nói gì: ...
Cô kể tiếp đi chứ!
Mọi người bị miếng dưa dang dở làm ngứa ngáy trong lòng, nếu không phải Tiêu Vũ mặt lạnh không nói lời nào, có khi mọi người còn muốn đi hỏi người trong cuộc, rốt cuộc cô đã nói câu gì!
Vương Dục Tề nghiến răng nghiến lợi, mặt xám như tro, người quản lý bên cạnh anh ta thì nhìn Sở Bạch với vẻ khinh thường và ghét bỏ: “Sở Bạch, cua hoàng đế ngon không? Ngon thì ăn nhiều vào...”
Ngô Quốc Kỳ nháy mắt ra hiệu với Lục Thắng Bình, Lục Thắng Bình lập tức hiểu ý: “Sở Bạch, sao cô lại vụng về thế, haha, hay là để tôi bóc giúp cô nhé?”
Nói rồi liền giật đĩa của Sở Bạch, nhìn cô với vẻ ân thiết.
Nhanh lên, động não đi! Tiêu Vũ đã nói gì?!
Sở Bạch: …
[Chết rồi, đạo diễn không định cua mình chứ? Hu hu hu tôi đã nói mà, cơm nước kiểu này không an toàn, vẫn là phó đạo diễn...]
Lục Thắng Bình: “... Phó đạo diễn! Phó đạo bóc cua cho Sở Bạch! Nhanh lên!”
Nhận được ánh mắt nghi hoặc của Sở Bạch, ông ta vội vàng tìm cách chữa cháy: “Là thế này... tôi cũng không biết bóc, phó đạo cẩn thận từng li từng tí lại khéo tay, việc này cậu ấy làm là giỏi nhất.”
Sở Bạch: [… Phó đạo diễn quả nhiên có tiềm năng làm gay.]
Phó đạo diễn: … Gϊếŧ tôi đi.
Giải phóng đôi tay, Sở Bạch chăm chú nhìn phó đạo diễn bên kia bóc cua, vô tình tiếp xúc với ánh mắt gϊếŧ người của Vương Dục Tề, lúc này mới phản ứng lại được vừa ăn một nửa quả dưa, thế là tiếp tục gọi Hệ thống Thượng đế trong đầu ——
[Bây giờ ánh mắt cứng rắn quá nhỉ, lúc đổ lỗi cho Tiêu Vũ nói rằng “Tối qua chẳng phải em cũng rất vui vẻ sao” thì sao lại không cứng rắn như thế hả?]
[Hahaha câu trả lời của chị ấy đọc một lần cười một lần…]
[“Cây kim xăm hình thì có vui không?” Hahaha——]
“Phụt——” Có người bật cười không rõ lý do.
Mà nguồn phát ra tiếng cười lại là… người quản lý kiên định lập trường của Vương Dục Tề.
Vương Dục Tề: ???