Điểm đến của hành trình nằm trong một khu rừng núi ít người lui tới ở Quý Châu.
Cách khu rừng không xa có một ngôi làng nhỏ, trong làng có chợ, có nước uống... nhưng các vị khách mời không được ở trong làng mà phải ở trong lều trại mà tổ tiết mục chuẩn bị sẵn.
Trong ba ngày này, ngoài việc tự túc chi trả mọi chi phí sinh hoạt, bọn họ còn phải leo núi, đạt được thành tích ngắm bình minh trên đỉnh núi.
Tất nhiên, bước đầu tiên là chọn chỗ ở.
Nhóm đạo diễn đã chuẩn bị sẵn sáu căn lều trại cho sáu người.
Căn đầu tiên là loại siêu sang hai phòng một phòng khách, có giường hơi, ghế sofa, bàn ghế ăn và những đồ nội thất cơ bản khác, thậm chí còn có đèn tạo không khí và cây xanh trang trí.
Hai căn lều trại tiếp theo là loại có thêm mái che, so với căn lều siêu sang đầu tiên thì kém hơn một chút nhưng không gian trong lều cũng rất rộng rãi, đủ để kê hai chiếc giường hơi.
Hai căn lều trại kém hơn nữa là loại thông thường nhất, diện tích trong lều nhỏ, khả năng giữ nhiệt cũng kém, người ở trong chỉ có thể nằm trong túi ngủ.
Còn căn lều trại tệ nhất thì không thể gọi là lều trại nữa, nhiều nhất chỉ là một chiếc ô lớn cắm trên đất, người chọn phải căn lều trại này thì đừng nói đến chuyện ngủ, có khi ngồi không một đêm cũng có thể bị lạnh cóng.
Mọi người đều phàn nàn về chiếc ô cũ nát đó, đặc biệt là Vu Tâm Di đã quen làm tiểu thư rồi, trong mắt cô ấy chỉ có căn lều trại sang trọng nhất là tạm chấp nhận được.
Mọi người đều sợ bốc trúng căn tệ nhất, bầu không khí lập tức căng thẳng, tất cả mọi người đều hồi hộp và mong chờ nhìn về phía đạo diễn, không biết ông sẽ công bố luật chơi như thế nào.
Đạo diễn do dự một lúc, cuối cùng vẫn lấy cái bát úp xúc xắc đã chuẩn bị trước ra: “Tôi nghĩ đi nghĩ lại, dựa vào may rủi mới là công bằng nhất.”
“Cho nên cách chọn lều trại chính là - đoán số điểm!”
Mọi người hoặc kêu rên hoặc thấp thỏm lo âu, chỉ có Sở Bạch thản nhiên nhìn đạo diễn: “Ông chắc chưa?”
Cuộc chiến giành lều trại của “Cùng nhau ngắm bình minh” chính thức bắt đầu.
Vì thấy hôm nay Phó Tiêu Tiêu vừa ngất xỉu, không thích hợp vận động mạnh, tổ tiết mục đã đặc biệt chuẩn bị một cách thi đấu công bằng cho mọi người.
Đoán lớn nhỏ.
Khi Sở Bạch vênh váo nói ra ba chữ “Ông chắc chưa” thì những lời bình luận trực tiếp trong phòng phát sóng đều cười đến rụng răng:
[Cô ta làm như mình là cao thủ vậy, cô chắc mình có thể thắng không mà tự tin thế]
[Hahaha vênh váo quá cẩn thận ở trong ô che mưa đấy]
[Hy vọng Tống Kỳ Việt chọn trúng căn lều lớn sang trọng nhất, còn chiếc ô che mưa rách nát thì dành cho người vênh váo nhất đi!]
...
Trong tiếng cười chế giễu và suy đoán từ khán giả trên live stream, cuộc thi đoán lớn nhỏ cuối cùng cũng bắt đầu.
Khác với sự mong đợi của khán giả, mấy người đối thủ của Sở Bạch lại lúng túng không biết làm gì.
Cầu mong trong lòng Sở Bạch đọc trước số điểm, hy vọng trong lòng Sở Bạch đọc trước số điểm...
Thầm cầu nguyện có vẻ như không có tác dụng.
Người Thượng Đế muốn phù hộ liếc mắt cái là thấy rõ ràng ngay.
Trò chơi áp dụng luật chơi theo hình thức đấu loại vòng tròn, vòng đầu tiên là Quản Phi và Sở Bạch.
Đạo diễn ném ba xúc xắc vào trong bát lắc mạnh một hồi, Quản Phi chăm chú lắng nghe tiếng lòng của Sở Bạch.
... Sở Bạch im như thóc.
Đợi nửa phút không thấy động tĩnh, Quản Phi mới do dự nói: “Nhỏ?”
Sở Bạch: “2-5-5, 12 điểm, lớn.”
Đạo diễn mở nắp bát úp xúc xắc——
Quả nhiên, ba con xúc xắc nằm ngay ngắn trong bát, một con hai điểm, hai con còn lại đều là năm điểm.
[Má nó?]
[Ăn gian, có phải cô ta đã nhìn trước rồi không?]
[Nhưng đang phát sóng trực tiếp mà, ống kính không hề di chuyển, đạo diễn tự lắc mà...]
Vòng đấu loại đầu tiên Sở Bạch thắng, đến lượt Tống Kỳ Việt đấu với Sở Bạch.
Tống Kỳ Việt trực tiếp buông xuôi: “Cô đoán trước đi.”
Sở Bạch: “... 2-3-1, 6 điểm, nhỏ.”
Không có gì bất ngờ khi cô lại đoán trúng.
Bình luận trực tiếp bắt đầu ngồi không yên——