Sở Bạch đã xem xét kỹ lưỡng, chuyện Giang Chỉ Hạo và Vu Tâm Di bí mật kết hôn, ngoài người thân và quản lý của đôi bên thì không ai biết cả.
Lúc đầu khi Sở Bạch thấy tin tức này cũng khá sốc, dù sao Giang Chỉ Hạo năm nay đã 28 tuổi rồi, hơn nữa tướng mạo anh ta già dặn, lại để râu quai nón, nhìn tổng thể chính là kiểu đại thúc từng trải.
Còn Vu Tâm Di…
Là một cô em gái ngây thơ.
Đại thúc 28 tuổi và cô em gái đôi mươi, trong tiểu thuyết hay phim ảnh có lẽ có người thấy đáng yêu, nhưng ở ngoài đời… Thực sự không hợp nhau cho lắm.
Hơn nữa hai người này ở nơi công cộng nói chuyện không quá mười câu, xa lạ đến mức khiến người ta khó mà liên tưởng hai người họ là một đôi.
Còn Vu Tâm Di và Giang Chỉ Hạo lúc này thì đứng một bên trái một bên phải cô, khoảng cách rất xa nhưng lại dùng cùng một vẻ mặt kinh ngạc, ngạc nhiên và hoảng loạn nhìn về phía Sở Bạch.
Sở Bạch: ?
Có phải vì cô không chào hỏi không?
Vì vậy Sở Bạch khiêm tốn nghiêm túc nói: “Xin chào Tâm Di, xin chào Ảnh đế Giang.”
Không chỉ Vu Tâm Di và Giang Chỉ Hạo, một khách mời khác là Quản Phi cũng đang nhìn cô bằng ánh mắt phức tạp.
PD, nhϊếp ảnh gia và nhân viên công tác bên cạnh càng khϊếp sợ nhìn Sở Bạch, lại như thể vừa ăn được quả dưa to, vụиɠ ŧяộʍ liếc nhìn Giang Chỉ Hạo và Vu Tâm Di.
Vì chương trình đang phát sóng trực tiếp nên mấy người nghe được tiếng lòng của Sở Bạch không thể biểu hiện quá rõ ràng.
Đều là diễn viên chuyên nghiệp rồi, vẻ mặt kinh ngạc trên mặt nhanh chóng được che giấu.
Giang Chỉ Hạo đánh giá Sở Bạch, trong mắt là vẻ dò xét mang hàm ý không rõ.
Chẳng trách chương trình sắp bắt đầu quay mà nhà sản xuất đột ngột nhét một diễn viên tuyến 18 vô danh vào, còn đặc biệt dặn dò họ rằng người này có phần đặc biệt nhưng lại không nói rõ là đặc biệt ở chỗ nào.
Cho nên… Cô có năng lực biết được bí mật của người khác sao?
Hơn nữa hình như bản thân cô không biết rằng tiếng lòng của mình có thể bị những người xung quanh nghe thấy.
Giang Chỉ Hạo đã xem qua bình luận phát trực tiếp, bình luận vẫn rất bình thường, điều này có nghĩa là tiếng lòng của cô có phạm vi giới hạn nhất định, có lẽ là khoảng cách… Hoặc là thân phận.
Ánh mắt Giang Chỉ Hạo dừng lại trên người Sở Bạch rất lâu, không chỉ vì tò mò về khả năng kỳ lạ của cô, mà còn là ánh mắt quan sát và ngắm nhìn của một người đàn ông đối với phụ nữ.
Địa vị không cao nhưng nhan sắc không tệ.
Thậm chí còn có hương vị hơn nhiều ngôi sao nữ tuyến đầu lấy nhan sắc làm chủ lực, da trắng, lớp trang điểm trên mặt cũng không dày, khí chất điềm đạm dễ nhìn, hoặc có thể nói, cô không hề muốn phô trương nhan sắc của mình.
Giang Chỉ Hạo liếʍ hàm răng.
Thú vị.
Còn Vu Tâm Di hiển nhiên là người nóng nảy nhất trong đám người, giống như sợ Sở Bạch tiết lộ thêm nhiều bí mật hơn, vội vàng chạy đến bên cô, nắm lấy tay áo cô, căng thẳng hỏi: “Cô [bíp——]”
Vu Tâm Di: ?
Cô ấy có chút ngơ ngác, lại thử một lần nữa: “[bíp——]”
“Sao cô [bíp——]”
Sao càng gấp lại càng không nói ra được?
Vu Tâm Di vội đến đỏ cả mắt, đối mặt với ánh mắt ngơ ngác của Sở Bạch, lúc này mới cuối cùng phản ứng lại lời dặn dò trước đó của nhà sản xuất——
Rốt cuộc Sở Bạch này là tồn tại siêu nhiên gì vậy!