Thời điểm đến cửa tiệm trà, Sở Bạch vẫn không ngừng suy đoán ý đồ của Lục Thắng Bình.
Tiêu Vũ rời đi khiến đoàn phim không thể không tạm dừng, đạo diễn và nhà sản xuất đều không đưa ra lời giải thích rõ ràng, các diễn viên chỉ có thể ở khách sạn chờ lệnh.
Lúc này, đạo diễn Lục không phải nên đi khắp nơi tìm người cứu nguy mới đúng, sao còn có thời gian rảnh rỗi tìm cô uống trà chứ?
[Đừng nói là…]
Sở Bạch đẩy cửa ra, thấy Ngô Quốc Kỳ cũng ở đó, quan trọng nhất là phó đạo diễn cũng ở đó, cô lập tức yên tâm: [Nếu phó đạo diễn ở đây, vậy thì chứng tỏ là tiệc chị em rồi.]
Phó đạo diễn đã bị Sở Bạch dán nhãn gay: …
Lục Thắng Bình vội vàng đứng dậy kéo ghế cho Sở Bạch, lại ân cần rót trà cho cô, vẻ mặt ân cần: “Gần đây đoàn phim có nhiều chuyện, có lẽ phải tạm nghỉ một thời gian, mọi người đều vất vả rồi.”
Sở Bạch: “Đạo diễn đừng nói vậy, khách sáo quá rồi, cùng đoàn phim vượt qua khó khăn là điều nên làm.”
[Chỉ cần trả lương đầy đủ là được.]
Lục Thắng Bình: “… Sở Bạch có hứng thú với chương trình tạp kỹ không?”
Sở Bạch sửng sốt, ngẩng đầu nhìn quanh, sự tính toán trong mắt ba lão hồ ly sắp tràn ra ngoài.
[Bỗng nhiên nhắc đến chương trình tạp kỹ làm gì? Đừng nói là “Tinh hà xán lạn” sắp toi rồi chứ? Mau để tôi xem nào…]
[Ồ ồ thì ra không phải, cuối cùng Vu Tâm Di đến cứu nguy, chỉ là hoãn lại một năm rưỡi, nhà đầu tư lỗ năm mươi triệu thôi.]
Khi nghe đến Vu Tâm Di đến cứu nguy, ba người còn kích động một chút nhưng câu năm mươi triệu sau đó lại như một gáo nước lạnh dội xuống.
Một năm rưỡi, năm mươi triệu…
Còn không bằng chết quách cho rồi.
Ba người thảm hề hề nhìn nhau, nếu Vu Tâm Di có thể đến thì cứ nghĩ cách để cô ta đến ngay bây giờ đi.
Nhưng vị tiểu thư kia lại chẳng thèm để ý, cách duy nhất chính là…
Thượng Đế ra tay, cô ta có, tôi có, tiền cũng có.
Vì vậy, Ngô Quốc Kỳ kể lại kế hoạch mà ba người vừa bàn bạc, đưa ra lời mời chào với Sở Bạch: “Là thế này Sở Bạch, tôi có một người bạn… Lý tổng, đã đầu tư một chương trình tạp kỹ, chính là chương trình du lịch sẽ quay vào tuần sau mang tên “Cùng nhau ngắm bình minh”, hiện tại đang thiếu một khách mời, không biết cô có hứng thú không?”
Sở Bạch sửng sốt.
Trong lòng: [Chương trình du lịch tạp kỹ có tiếng là lắm trò và lắm tranh cãi, với mức độ nổi tiếng của mình, nhiều nhất cũng chỉ được trả năm sáu vạn tiền cát-xê, cầm tiền trinh đó ra làm bia đỡ đạn sao?]
Miệng thì nói: “Ngô tổng, tôi là người khá hướng nội, không thích du lịch lắm.”
Xem ra là chê tiền ít.
Ngô Quốc Kỳ vội nói: “Cát-xê có thể thương lượng, Lý tổng luôn hào phóng.”
[Hào phóng thì sao chứ? Có cho gấp mười lần thì cũng chẳng được bao nhiêu, đi chương trình tạp kỹ như vậy, số tiền này chỉ coi như là phí tổn tinh thần thôi. Còn chưa đủ số lẻ giá căn hộ ở Thanh Thành Nhất Phẩm đâu…]
Nghĩ vậy, Sở Bạch lại bắt đầu lặng lẽ đếm ngón tay tính tiền tiết kiệm mua nhà của mình.
Cô đã để ý đến Thanh Thành Nhất Phẩm từ lâu rồi, lỡ như “Tinh hà xán lạn” bị hủy, kế hoạch mua nhà của cô phải hoãn lại…
Ngô Quốc Kỳ biết căn hộ ở Thanh Thành Nhất Phẩm.
Đó là những căn hộ chung cư cao cấp nổi tiếng ở thành phố A, không được coi là biệt thự hạng sang, nhưng một căn hộ rộng 200 mét vuông cũng phải gần hai ngàn vạn, lẽ nào Sở Bạch muốn mua căn hộ ở đó?
Vì vậy, Ngô Quốc Kỳ nghiến răng: “Năm trăm vạn.”