Ngô Nguyệt: “… Vương Dục Tề thực sự rất tuyệt! Mặc dù anh ấy đã rời đoàn phim, có lẽ anh ấy không giỏi diễn xuất lắm… Như vậy cũng tốt, anh ấy có thể tập trung vào việc hát hò nhảy nhót! Em bắt đầu hâm mộ anh ấy từ khi anh ấy làm ca sĩ, anh ấy hát rất hay, khả năng biểu diễn trên sân khấu cũng rất đỉnh, mấy chị đã xem MV mới nhất của anh ấy chưa?”
Sở Bạch: [Chính là cái bài toàn là âm điện tử với cả chỉnh giọng kỳ quái đó á?]
Ngô Nguyệt nghiến răng nghiến lợi: “Anh ấy là thần tượng tốt nhất mà em từng gặp, rất cưng chiều fan!”
Sở Bạch: [Đúng là cưng chiều fan đến mức đưa lên giường, dáng dấp đẹp mắt thì đều được chọn vào hậu cung.]
Ngô Nguyệt không kìm chế được nữa, tức đến đỏ cả mắt: “Chị [bíp——]”
… Tê.
Sở Bạch nhìn cô nhóc khó hiểu, diễn rất đạt cái kiểu nói một đằng nghĩ một nẻo: “Sao thế Nguyệt Nguyệt?”
Ngô Nguyệt tức giận nói: “Diễn xuất của chị tốt thật!”
Chưa quay phim mà đã nhìn ra được rồi sao?
Sở Bạch khiêm tốn cười: “Quá khen rồi, chị chỉ là tiểu bạch mới vào nghề thôi.”
[Nhưng mà giỏi hơn hẳn cái anh Vương dầu nhà em nhiều.]
Ngô Nguyệt tức giận lau nước mắt, thút thít nói: “Vương Dục Tề rõ ràng tốt như vậy, tại sao mọi người đều không thích anh ấy, xa lánh anh ấy? Bố em cũng vậy, mọi người cũng vậy, đều là một đám ngốc nghếch nông cạn!”
Sao mới nói mấy câu đã khóc rồi?
Sở Bạch ngơ ngác, vội vàng lấy khăn giấy trong túi đưa cho cô nhóc: “Đừng khóc mà Nguyệt Nguyệt, Vương Dục Tề … Cũng khá tốt, anh ta rời khỏi đoàn phim chỉ là quyết định của đạo diễn thôi, trước khi đóng máy thì ai trong chúng ta cũng có thể bị đuổi, điều này không có nghĩa là Vương Dục Tề có vấn đề gì nghiêm trọng…”
Sở Bạch miệng thì nói khách sáo, nhưng trong lòng lại thở dài cảm thán:
[Chỉ vì quá dầu nên diễn xuất không được công nhận mà bị buộc phải đổi vai, fan cuồng nhỏ tuổi còn có thể khóc thế này, về sau biết được tên khốn này ở bên ngoài cặp kè với rất nhiều chị dâu, thậm chí còn quan hệ bừa bãi với người đại diện, chắc đám fan hâm mộ nhỏ tuổi khóc lụt Vạn Lý Trường Thành quá? Quả là tạo nghiệp mà…]
Ngô Nguyệt sửng sốt một chút, cô nhóc không muốn tin vào tiếng lòng của Sở Bạch, chỉ có thể vừa thút thít vừa tự thuyết phục mình: “Anh ấy tỏa sáng như vậy, tốt bụng như vậy…”
[Cũng phải, fan hâm mộ chỉ có thể chấp nhận một cách trọn vẹn hình tượng mà ngôi sao tạo dựng, Vương Dục Tề không thể đứng trên sân khấu nói rằng mình là một thằng tệ bạc, thích hút thuốc, thích cặp kè bừa bãi, là một ngựa giống thối tha được chứ?]
Lượng tin tức quá lớn khiến Ngô Nguyệt nhất thời chưa phản ứng kịp: …
[Nhưng chắc mấy bé fan sẽ không tin chuyện này, dù có một đống chị dâu, mấy bé sẽ nói rằng anh trai đã trưởng thành, có nhu cầu là chuyện bình thường, còn vấn đề ngựa giống thì sẽ nói rằng anh trai hát hò nhảy nhót vất vả quá mệt mỏi, thậm chí còn gửi đồ bổ, đối với mấy bé fan, chỉ có những điểm chứng minh rằng idol của họ không khác gì mấy ông chú mặc áo ba lỗ ngoài đường mới đủ sức khiến họ vỡ mộng…]
[Để mình xem nào…]
Sở Bạch xem lại tiểu sử của Vương Dục Tề, kinh ngạc lẩm bẩm——
[Chậc chậc, Vương Dục Tề không thích tắm rửa, còn thích ngửi tất bẩn của mình, đi vệ sinh không xả nước, buổi tối đi ngủ không đánh răng, mỗi sáng thức dậy đều hôi miệng, trợ lý còn đặc biệt hẹn bác sĩ nha khoa để điều trị chứng hôi miệng cho anh ta…]
[Ồ còn nữa, anh ta còn thích… ờm, ngoáy mũi sao?]
Ngô Nguyệt: ???