Lời mời của Vương Dục Tề khiến Ngô Nguyệt vui mừng khôn xiết, cô nhóc lập tức quên hết mọi nỗi buồn.
Cô nhóc vội vàng đi tắm, lại lật tung tủ quần áo để lựa chọn, cuối cùng cũng chọn được một chiếc váy ưng ý nhất.
Tắm xong, Ngô Nguyệt lao ra khỏi phòng, gọi người giúp việc đang bận rộn trong bếp: “Cô Trương ơi, mau làm cho cháu chút đồ ăn đi!”
Tối nay phải đi hẹn hò với thần tượng, lỡ đói quá ăn nhiều trong bữa tối thì xấu hổ lắm.
Ngô Quốc Kỳ đang cau mày ngồi trong phòng khách, nghe thấy tiếng con gái, vội vàng bật dậy chạy vào bếp, vẻ mặt mừng rỡ: “Nguyệt Nguyệt, con nghĩ thông rồi à?”
Ngô Nguyệt bĩu môi, ấp úng không trả lời trực diện: “Vâng, con... Tối nay con phải đi ăn tối với bạn.”
“Bạn nào? Bạn gì cơ?” Ngô Quốc Kỳ nhìn cô nhóc đầy nghi ngờ.
Ông quản lý rất nghiêm ngặt chuyện giao du bạn bè của con gái, vì công việc và địa vị của ông, luôn có những ngôi sao nhỏ trong giới muốn thông qua Ngô Nguyệt để lôi kéo làm quen với ông, đối với những mối quan hệ có mục đích như vậy, Ngô Quốc Kỳ luôn bóp chết từ trong trứng.
Vì vậy, nhìn thấy con gái mặt mày hớn hở, đột nhiên vui mừng khôn xiết, quả thực có chút bất thường.
Ông lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm, cũng đoán được phần nào: “Có phải Vương Dục Tề hẹn con đi ăn không? Anh ta tìm được số liên lạc của con bằng cách nào?!”
Ngô Nguyệt ủy khuất muốn khóc, lớn tiếng cãi nhau với bố: “Con đã mười tám tuổi rồi, muốn đi ăn với ai là quyền tự do của con! Bố dựa vào đâu mà quản con!”
Ngô Quốc Kỳ chưa bao giờ quát tháo con gái, nhưng vẻ ngoài ngây thơ chưa trải sự đời mà vẫn cố chấp của con gái khiến ông tức giận: “Con tưởng anh ta chỉ muốn đi ăn đơn giản với con thôi sao? Tại sao anh ta không liên lạc với con sớm hơn, mà lại liên lạc với con vào lúc mất vai? Còn không phải vì biết con có một ông bố là nhà sản xuất sao!”
Chưa bao giờ nghe được lời nặng nề như vậy, vành mắt Ngô Nguyệt lập tức đỏ hoe, nước mắt rơi lã chã, không quay đầu chạy về phía phòng ngủ.
Ngô Quốc Kỳ cũng lập tức mềm lòng: “Đợi đã!”
“Chẳng phải con đã đồng ý với bố là sẽ vào đoàn sao?” Ngô Quốc Kỳ tiến lên hai bước, nắm lấy cánh tay con gái, cố gắng nói nhẹ nhàng: “Giờ mới mười giờ sáng, con đi theo bố đến phim trường trước, rồi... buổi tối muốn hẹn hò với ai thì tùy con!”
...
Sở Bạch đang thử tạo hình của nhân vật nữ phụ số ba Mục Hân Hân, chuyên gia trang điểm Lily vừa đánh kem nền cho cô vừa cảm thán: “Cô Sở à, làn da của cô đẹp quá! Không cần đánh kem nền luôn ấy!”
Sở Bạch thuộc kiểu người đẹp không cần trang điểm, da rất trắng, lại mịn màng, nhan sắc thì miễn bàn.
Mỗi lần vào đoàn, chuyên gia trang điểm đều khen cô da đẹp, rồi bóng gió bảo nếu cô mà được lên hình thì chắc chắn sẽ trở thành mỹ nhân hàng đầu.
Mỗi lần được khen như vậy, Sở Bạch đều khiêm tốn đáp trả đôi câu, lần này cũng vậy, nhưng cô còn chưa kịp mở miệng thì đã thấy trợ lý trang điểm của Lily vội vàng chạy đến, vẻ mặt khổ sở: “Chị Lily! Ngô tổng đến rồi! Ông ấy... ông ấy còn dẫn theo con gái, bảo là... bảo là cho em ấy thực tập ở tổ trang điểm của chúng ta, còn trả lương nữa.”
Lily trợn mắt nhưng cũng không dám nói gì, dù sao cũng là con gái của nhà sản xuất mà.
Không lâu sau, Ngô Quốc Kỳ dẫn theo Ngô Nguyệt đi vào.
Thấy Sở Bạch đang trang điểm, Ngô Quốc Kỳ tỏ ra rất kích động, ba bước thành hai bước tiến đến chào hỏi: “Sở Bạch, cô cũng ở đây à!”
Sở Bạch: ...
Sao cô lại có cảm giác giống như mình mới là ông chủ vậy.
Nhận ra thái độ nhiệt tình của mình có phần hơi quá, Ngô Quốc Kỳ vội vàng điều chỉnh tư thế, nhìn về phía Lily đang trang điểm cho Sở Bạch, lịch sự nói: “Lily là tổ trưởng tổ trang điểm, con gái tôi là Ngô Nguyệt, bình thường cũng thích nghịch mấy món đồ trang điểm này, còn từng livestream về làm đẹp trên mạng một thời gian, nền tảng chắc cũng không đến nỗi quá kém.”