Chương 96: Câu chuyện chưa kể 9

Edit: SHERRY

Beta: Nhi Hồng Tửu

Năm thứ nhất Sở Tích đi theo Cố Minh Cảnh, tham gia rất nhiều hoạt động chương trình tạp kỹ lớn nhỏ, quay hai bộ phim điện ảnh.

Bộ phim điện ảnh đầu tiên được công chiếu, mọi người vì tò mò nên đến rạp chiếu phim xem, tìm hiểu gương mặt mới đột nhiên xuất hiện này, đáng tiếc toàn tìm ra những tin xấu. Bộ phim này làm rất nhiều công tác tuyên truyền, khiến công chúng cảm thấy vô cùng hứng thú, gương mặt lại đẹp, vốn dĩ cho rằng lại có thêm một tiểu hoa đán. Ai ngờ vừa nhìn thấy mấy diễn viên trong phim diễn hoàn toàn không ăn khớp với nhau mới biết là cực kỳ đáng bị sỉ nhục. Bộ phim này do ông chủ lớn đập vào không ít tiền vì nữ chính nên người xem căn bản đều cảm thấy đây là một tác phẩm không hề có chút dụng tâm.

Sở Tích biết mình làm hỏng bộ phim này, hơn nữa còn hỏng cực kỳ nghiêm trọng, cô rất sợ hãi, không biết nên ăn nói thế nào với Cố Minh Cảnh, cô nghĩ Cố Minh Cảnh nhất định hận không thể gϊếŧ cô, lại không nghĩ rằng Cố Minh Cảnh làm như không có việc gì, tiếp tục không biết mệt mỏi cho cô một đống tài nguyên lớn. Bây giờ cô đã có chút hiểu biết về tính tình của Cố Minh Cảnh, có thể từ gương mặt ít nói cười của anh đoán được anh có đang tức giận, cô rõ ràng cảm nhận được trong phản ứng của anh không mang theo một chút tức giận nào cả.

Bên ngoài đều nói ông chủ thần bí đứng sau lưng Sở Tích đối với cô một mảnh thâm tình, hơn nữa không chỉ có thâm tình mà đầu óc còn không được tốt.

Sở Tích nhìn những chuyên mục bát quái kia cộng thêm hai chữ “thâm tình", không còn từ gì để nói.

Cố Minh Cảnh đối với cô mới không phải là thâm tình đâu, quan hệ giữa hai người bọn cô rất thuần khiết đó.

Nói đến Cố Minh Cảnh, Sở Tích đã qua một thời gian rồi chưa gặp anh.

Sở Tích nhìn ba chữ “Cố tiên sinh" trên giao diện WeChat, rất nhiều lần nghĩ muốn gọi hỏi anh đang bận chuyện gì, chẳng qua cái suy nghĩ này vừa mới hiện ra lập tức bị cô bỏ qua.

Cô có tư cách gì mà gọi hỏi Cố Minh Cảnh đang bận gì chứ, cô cũng chẳng phải là bạn gái anh.

Thời điểm Sở Tích nhận được điện thoại của trợ lý Cao là vừa mới tắm xong chuẩn bị ngủ, lúc nhìn tên trợ lý Cao hiển thị trên màn hình điện thoại, cô còn nghĩ thầm gọi muộn như vậy nhất định là có chuyện xảy ra.

Sở Tích nhận điện thoại, quả nhiên đã xảy ra chuyện.

Trợ lý Cao nói tổng giám đốc Cố bị tai nạn xe cộ, trước mắt đang nằm ở bệnh viện X, muốn Sở Tích từ ngày mai tạm dừng hết công việc, đến bệnh viện chăm sóc anh.

Sở Tích cảm thấy rất có lỗi về bộ phim mà Cố Minh Cảnh đầu tư bị vùi dập như vậy. Vừa nghe nói anh bị tai nạn xe cộ, lòng dạ liền xoắn lại, điện thoại mới cúp, trợ lý Cao đã gửi địa chỉ bệnh viện và số phòng tới.

Tuy trợ lý Cao nói tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng mà Sở Tích nghĩ đến bốn chữ “tai nạn xe cộ” liền kinh hồn táng đảm, cơ hồ trằn trọc một đêm không ngủ. Sáng hôm sau nhanh chóng chạy đến bệnh viện, còn đứng ở cửa hàng hoa gần bệnh viện mua một bó hoa cúc nhỏ.

Bệnh viện tư nhân, Sở Tích dựa theo số phòng trợ lý Cao gửi đến tìm tới nơi, dọc đường mỗi chỗ đều có vệ sĩ đứng đó, Sở Tích vốn tưởng rằng mình sẽ bị ngăn lại, kết quả những vệ sĩ này dường như nhận ra cô, cô ôm bó hoa cúc thuận lợi đi vào, chờ đến khi Sở Tích đi lên phòng bệnh của Cố Minh Cảnh ở tầng mười hai, thang máy mở ra, trợ lý Cao đang chờ ngoài cửa thang máy.

“Trợ lý Cao." Trong mắt Sở Tích đều là lo lắng.

“Cô Sở, xin hãy đi theo tôi.” Lúc trợ lý Cao nhìn bó hoa cúc trong tay Sở Tích, mày nhướng lên. Anh ta dẫn Sở Tích đi đến phòng bệnh, vệ sĩ ở chỗ này còn nhiều hơn ở dưới, tất cả đều mang kính râm, Sở Tích ôm hoa, cúi đầu đi theo trợ lý Cao, cuối cùng dừng trước cửa một phòng bệnh. Sở Tích nhìn cánh cửa phòng bệnh đóng chặt kia, hốc mắt ửng đỏ.

Nếu phải nằm viện thì nhất định đã xảy ra chuyện lớn. Lúc trước ở bệnh viện, cô nhìn thấy mấy người bị tai nạn xe cộ, cả người hôn mê, cắm đầy các loại cái ống, không động đậy nằm trên giường, cực kỳ đáng thương.

Anh đầu tư vào bộ phim của cô lại bị cô làm hỏng, cô đang không biết phải đối mặt với anh như thế nào, kết quả bây giờ anh lại xảy ra tai nạn xe. Sở Tích cảm thấy mình có cơ hội lấy công chuộc tội. Cô biết tình huống gia đình anh rất phức tạp, cho nên mặc kệ Cố Minh Cảnh bị liệt nửa người hay thiếu tay thiếu chân, cô đều sẽ chăm sóc tốt cho anh, ít nhất vẫn sẽ chăm sóc anh đến khi hiệp ước của bọn họ kết thúc.

Sở Tích đang chuẩn bị gõ cửa phòng, trợ lý Cao liền ngăn cô lại nói: “Tổng giám đốc Cố đang nghỉ ngơi.”

Sở Tích: “Vậy bây giờ tôi có thể vào thăm anh ấy không?”

Trợ lý Cao nhìn cô, sau đó gật đầu, đưa tay mở cửa.

Sở Tích nhẹ nhàng đi, trợ lý Cao đóng cửa phòng bệnh lại.

Sở Tích ôm hoa, cô vốn cho rằng sẽ nhìn thấy cảnh Cố Minh Cảnh hôn mê nằm trên giường bệnh, cả người cắm đầy dây ống các loại, nhưng bây giờ cô lại thấy anh mặc bộ đồ bệnh nhân màu xanh trắng, ngồi dựa đầu giường, trên giường là cái bàn dài, mà trên bàn có đặt một cái máy tính. Anh một bên xem máy tính, một bên cầm ly nước đặt cạnh đó lên uống một ngụm. Sở Tích há hốc miệng: "Ngài… Ngài Cố...”

Cố Minh Cảnh quay đầu, nhìn thấy Sở Tích đi vào, “Ừ” một tiếng.

Sở Tích đi đến cạnh giường anh: "Ngài Cố.”

Cô ngơ ngác mà nhìn Cố Minh Cảnh, tinh thần anh thoạt nhìn trông không tồi, ngoại trừ môi hơi tái nhợt một chút.

Cố Minh Cảnh cảm nhận ánh mắt chăm chú của Sở Tích, ngẩng đầu hỏi cô: “Sao vậy?”

Sở Tích nhìn bộ dáng không bị sao của anh, hốc mắt lập tức đỏ lên: “Em còn tưởng rằng anh sắp không xong.”

Cố Minh Cảnh nhìn bó hoa cúc nhỏ trong tay Sở Tích.

Sở Tích đạt bó hoa cúc nhỏ lên tủ ở đầu giường, nhìn kỹ tay chân của Cố Minh Cảnh, sợ bị mất cái nào, cũng may là tay chân đều lành lặn.

Cố Minh Cảnh vốn dĩ cảm thấy buồn cười, nhưng nhìn hốc mắt ửng đỏ của Sở Tích, trong lòng đột nhiên dâng lên một cỗ cảm động, anh an ủi nói: “Tôi không sao.”

Sở Tích nhìn trên trán Cố Minh Cảnh dán một miếng băng gạc, sau đó nhìn ngực quấn băng gạc của anh, đáng thương hề hề hỏi: “Vết thương của anh thế nào rồi?”

Cố Minh Cảnh vốn dĩ muốn nói ngoại trừ trán ra thì không có vết thương nào, nhưng không biết vì sao lời nói đến bên miệng, lại bị anh nuốt xuống

Nhưng mà anh xác thật là không bị thương chỗ nào, nếu không phải anh đề phòng trước thì.

Đáy mắt Cố Minh Cảnh tối sầm lại.

Người bên nhà cũ kia ra tay cũng thật ác, lên kế hoạch xảy ra tai nạn để lấy mạng anh. Đáng tiếc là anh đã biết từ sớm, nhưng anh không vạch trần nó mà thuận nước đẩy thuyền, chuẩn bị tốt hết mọi chuyện rồi để nó xảy ra, sau đó vào bệnh viện.

Tin tức bên ngoài đều nói Cố Minh Cảnh bị thương do tai nạn xe cộ, đầu vỡ ra, xương sườn chọc thủng phổi, chỉ có những người thân cận mới biết, Cố Minh Cảnh chỉ bị trầy một chút da trên trán.

Vì để cho giống thật, anh vào viện, trên ngực còn quấn một lớp băng gạc, anh muốn ở bệnh viện một thời gian, nhìn những người bên ngoài lộ ra vẻ mặt gấp gáp.

Chỉ là mấy ngày ở bệnh viện thật sự rất nhàm chán, Cố Minh Cảnh một rảnh rỗi liền nhớ đến Sở Tích. Vì vậy bảo trợ lý Cao gọi Sở Tích đến giúp anh đỡ buồn chán.

Trợ lý Cao sợ để lộ chuyện này ra nên không nói rõ với Sở Tích về bệnh tình của Cố Minh Cảnh, lại sợ dọa đến Sở Tích nên cũng không nói bị thương giống như tin đồn bên ngoài. Cho nên tùy ý để Sở Tích tự do phát huy trí tưởng tượng, cuối cùng thế nhưng cho ra kết luận Cố Minh Cảnh sắp không xong.

Cố Minh Cảnh nhìn khuôn mặt lo lắng của Sở Tích, mặt không đỏ tim không đập nhanh nói dối: “Bị gãy hai cái xương sườn.”

Bị gãy xương, hơn nữa là xương sườn, Sở Tích vừa nghe liền cảm thấy rất nghiêm trọng, chạy tới hỏi bác sĩ. Bác sĩ là người tinh tường, thấy cô không biết tình hình bệnh của tổng giám đốc Cố liền hùa theo nói rằng nhất định không được lộn xộn, tốt nhất là đừng xuống giường, muốn ra ngoài thì phải dùng xe lăn, không thể cười lớn, hạn chế ho khan, đừng để cảm xúc của bệnh nhân bị dao động. Nghiêm trọng như thế nào, yếu ớt ra sao đều nói hết.

Vì thế Sở Tích quay trở lại, Cố Minh Cảnh ở trong mắt cô biến thành động vật cần phải được bảo vệ cấp quốc gia. Cô âm thầm hạ quyết tâm, cô khiến anh tốn tiền như vậy nhất định phải chăm sóc tốt cho anh mới được.

Sở Tích vội đỡ Cố Minh Cảnh nằm xuống, bảo anh không được lộn xộn.

Trợ lý Cao gõ cửa, đưa bữa sáng vào.

Hóa ra Cố Minh Cảnh còn chưa ăn sáng, người đàn ông vừa rồi có thể tự mình lấy ly nước để uống bây giờ tay không còn chút sức lực nào, ngồi dựa ở đầu giường, chờ Sở Tích dùng muỗng múc cháo, đưa tới bên môi thổi nguội sau đó lại đút cho anh.

Sở Tích đút xong bữa sáng, lại lấy khăn giấy lau miệng cho Cố Minh Cảnh.

Cố Minh Cảnh rất hưởng thụ loại đãi ngộ này, chỉ là vừa nãy mới uống nước xong, bữa sáng lại ăn cháo, trông chốc lát liền mắc phải một trong ba cái gấp*.

(*) Ba cái gấp là nội gấp: buồn đi vệ sinh; tính gấp: rốt ruột vào đêm tân hôn; tâm gấp: lúc vợ ở trong phòng sinh.

Cố Minh Cảnh muốn xuống giường đi vệ sinh.

Nhưng vừa mới đứng dậy đã bị Sở Tích ấn trở về: “Ngài Cố, anh đừng lộn xộn.”

Cố Minh Cảnh có chút xấu hổ: “Anh muốn đi vệ sinh.”

Sở Tích nghe xong sửng sốt một chút, khuôn mặt nhỏ đỏ lên, sau đó nói: “Nhưng mà bác sĩ nói anh tốt nhất đừng xuống giường.”

Sở Tích dường như đang tìm cái gì đó, sau đó thấy được một chai nước khoáng trên bàn trà.

Dưới cái nhìn khó hiểu của Cố Minh Cảnh, Sở Tích mở nắp chai nước ra, đổ nước bên trong vào chậu hoa ở ban công, sau đó mím môi nói: “Anh không thể xuống giường, hay là cứ giải quyết ở trên giường đi.”.

Cô đưa cái chai cho Cố Minh Cảnh: “Ngài có thể giải quyết bên trong cái này.”

Cố Minh Cảnh nhìn chai nước và cổ chai nhỏ hẹp của nó, mặt đen lại, cô chưa từng thấy hay là chưa từng dùng qua, trong mắt cô anh chỉ bằng chai nước này thôi sao?

Anh tiếp tục đứng dậy: “Anh muốn xuống giường.”.

Sở Tích biết Cố Minh Cảnh ngượng ngùng: "Anh thật sự không thể xuống giường, việc này chỉ có anh biết em biết, em bảo đảm sẽ không nói cho người khác, được không?

Cố Minh Cảnh nhìn vẻ mặt nôn nóng của Sở Tích thở dài, duỗi tay về phía cô: "Không sao, em đỡ anh đi là được.”

Sở Tích: “Không được, anh vẫn nên ở trên giường…”

Cố Minh Cảnh đánh gãy lời cô, nhìn chai nước trong tay cô, lộ ra vẻ mặt một lời khó nói hết: “Em cảm thấy có thể?"

Sở Tích không rõ nguyên do, nhìn chằm chằm cổ chai suy nghĩ nữa ngày, đột nhiên hiểu rõ.

Khuôn mặt nhỏ của cô đỏ rực, sau đó nhận mệnh kéo cánh tay Cố Minh Cảnh đỡ anh lên

Cố Minh Cảnh vịn vai cô đi vào toilet.

Hai người cùng nhau đứng trước bồn cầu, không khí có chút quỷ dị.

Sở Tích im lặng một lúc, sau đó mở miệng nói: “Ngài Cố, em ra ngoài trước.”

Cố Minh Cảnh trầm mặc một lúc: "Được.”

Sở Tích ở bên ngoài toilet đợi trong chốc lát, nghe được tiếng xả nước bên trong mới gõ cửa đi vào một lần nữa.

Cố Minh Cảnh muốn rửa tay, anh lại không thể tự mình duỗi tay rửa, Sở Tích nắm lấy một bàn tay của Cố Minh Cảnh, đặt dưới vòi nước, sau đó lấy một ít nước rửa tay xoa lên tay anh.

Nước rửa tay rất nhiều bọt, tay hai người thân mật cọ cọ với nhau, tay Cố Minh Cảnh thon dài, mười ngón tay Sở Tích lại tinh tế, da thịt tương dán, lòng bàn tay đặc biệt ngứa.

Sở Tích rửa rửa, mặt lại đỏ.

Cô giúp Cố Minh Cảnh rửa xong tay trái, Cố Minh Cảnh lại duỗi tay phải ra bảo cô rửa.

Sở Tích lại bắt đầu rửa tay phải Cố Minh Cảnh, chẳng qua lúc này đây, cô đột nhiên cảm thấy có chút kỳ quái.

Người đàn ông này cả tay cũng rửa không được thì lúc nãy làm sao cởϊ qυầи đi tiểu? Chắc cũng không phải là có công năng đặc biệt gì đó đâu nhỉ.

Sở Tích nghiêm túc rửa bàn tay phải dính đầy xà phòng của Cố Minh Cảnh, nghĩ trăm lần cũng không hiểu ra vấn đề này, cuối cùng lựa chọn từ bỏ.

Được rồi không nghĩ nữa.

Cô lại không chán ghét thứ kia, không biết, không rõ, không muốn nghĩ nữa đâu.